Q1 - Chương: 104 Người vốn vô ý, kẻ lại cố tình. (1)
Mặt nữ nhân, trời tháng năm, nói thay đổi là thay đổi được luôn, thậm chí có lúc anh còn chẳng hiểu làm sao nữa.
Soái Lãng lúc này cũng thế, chạy ra khỏi quán đuổi theo Vương Tuyết Na, không nói gì còn đỡ, nói một câu Vương Tuyết Na quay đi hướng khác, vẻ mặt rất kiên định, không ngăn thì thôi, càng ngăn cô đi càng nhanh.
Rời quán ăn chính là chợ đêm quầy hàng bày la liệt hai bên đường, đèn màu đủ kiểu, tiếng nam nữ cười đùa, tiếng người bán hàng đon đả chào khách, không khí hết sức nhiệt liệt. Mặt Vương Tuyết Na lại lạnh như băng giá tháng 12, cô vẫy xe taxi, thậm chí không thèm đợi Quan Nghiên Tuệ đang í ới gọi đằng sau.
Soái Lãng trong lúc cấp bách chắn trước người Vương Tuyết Na, đuổi taxi đi, hai người mặt đối mặt. Theo như lời Bình Quả dạy thì lúc này kệ cô vùng vẫy thế nào, cứ ôm chặt hẵng nói. Nhưng đối diện diện tiểu học muội nhỏ nhắn, yếu đuối vì tức giận mà trông như cún nhỏ lạc mẹ, y không ra tay được, khuyên: “Tính Điền Viên như thế, thích nói những lời độc địa, thực ra nó lành tính lắm, em đừng chấp, muộn thế này rồi, để anh đưa em an toàn về nhà.”
Câu nói này vừa bất đắc dĩ lại mang giọng điệu hạ mình cầu khẩn, Vương Tuyết Na có chút mềm lòng, đang định nói gì thì Quan Nghiên Tuệ thở hồng hộc chạy tới nắm tay: “Đừng giận mà...”
Ai ngờ Vương Tuyết Na càng giận Quan Nghiên Tuệ, giật tay ra không thèm để ý. Soái Lãng an ủi vài câu, tới tận khi tới chỗ đỗ xe bên đường, chở hai cô gái về trường.
Không khí trên xe rất lúng túng, Quan Nghiên Tuệ ngồi ở ghế phụ lái, Vương Tuyết Na ngồi một mình phía sau, ba người không ai nói gì. Vài lần Quan Nghiên Tuệ quay đầu lại định nói gì đó, Vương Tuyết Na quay đầu đi.
Xem ra hai bên khác biệt quá lớn, cho dù mình có cố sức che giấu cỡ nào, cũng chẳng đóng giả được thành thanh niên thành đạt có văn hóa có kiến thức. Soái Lãng đơn thuần coi chuyện vừa rồi là do thế giới quan chênh lệch quá lớn dẫn tới xung đột mà thôi, dọc đường muốn nói gì đó thay đổi bầu không khí, lại sợ mình nói không đúng làm tình hình tệ hơn, cuối cùng đành im lặng.
Chợ đêm cách Đh Trung Châu không xa, rẽ vào đại lộ Trung Châu, đi thẳng tới cổng nam Đh Trung Châu, hỏi đường Quan Nghiên Tuệ, cô liền trực tiếp chỉ đường đi qua cổng nam.
Đây là tổng bộ Đh Trung Châu trong thành phố, ngoài ra còn có chi nhánh nằm ở ngoại ô, khi đi trên đường Tái Đức, Soái Lãng nhìn về phía bên trái, đó là khoa Trung Văn, nơi mình học bốn năm, lần nữa quay về nơi quen thuộc, không biết có phải vì trường học kiến thiết rất nhiều, hay là vì nguyên nhân tâm tình mà cảm giác xa lạ.
“Các em ở khu nào?”
Soái Lãng hỏi đường, lúc này rẽ phải là tới khu sinh hoạt của sinh viên rồi, KTX nữ khoa tự nhiên ở đây, tại nơi này từng nhìn thấy vô số mỹ nữ lên xuống xe, y nhìn mà hâm mộ, có điều chẳng ngờ rằng có một ngày mình cũng là người lái xe đắt tiền đưa đón mỹ nữ.
Hỏi mà chẳng có ai trả lời, Soái Lãng quay đầu sang, cùng em gái béo béo nhìn nhau, Quan Nghiên Tuệ chỉ: “Đi về phía trước.”
Xe không rẽ, giảm tốc độ, đi được mấy trăm mét Quan Nghiên Tuệ nhìn thấy ai đó, ấp úng nói: “Ở kia... Chỗ có người, đỗ ở đó... Tuyết Na, cha bạn đang đợi kìa.”
Ợ, nước chua dâng lên cổ, ruột gan phèo phối Soái Lãng xoắn hết cả lại với nhau, chân giữ ga không vững, may mà còn nắm chắc tay lái không vọt đi, lúc này y kinh ngạc há hốc mồm nhìn Quan Nghiên Tuệ đợi câu trả lời, phía trước là khu tập thể giáo viên... Đến khi xe dừng lại, cửa xem mở ra cạch một cái y mới thức tỉnh, chỉ muốn tát cho mình một cái thật mạnh.
Hỏng rồi, hỏng thật rồi... Đừng nói là mình chửi cha em ấy nhé!
E là bất hạnh nói đúng rồi, Soái Lãng vừa hối hận vừa đau khổ, chưa kịp làm gì thì Vương Tuyết Na đã xuống xe, cùng nam tử trung niên kia đứng cạnh nhau nhỏ giọng nói chuyện gì đó.
Thôi đúng là hai cha con rồi, cha đang trách con về quá muộn, còn con gái đang kiếm cớ gì đó, Soái Lãng chân tay bủn rủn vẫn phải xuống xe, gió thổi một cái mà lạnh rợn người, à không phải, do mồ hôi ướt lưng thôi.
Dù sau lưng có chửi người ta thế nào, cũng vẫn là thầy mình, trên xe nhìn chưa rõ, giờ thì thấy rồi, là thầy Vương tên Khẩn dạy triết học chủ nghĩa Marx, biệt hiệu Lão Vượng, thích cùng nữ sinh thảo luận lý tưởng nhân sinh, xưa nay không ưa đám nam sinh phá phách nghịch ngợm.
Có điều lần này thầy Vương rất khách khí với Soái Lãng, ôn hòa bắt tay cám ơn: “Cám ơn cửa hàng trưởng Soái, nghe Tuyết Na kể anh rất chăm sóc nó.”
“Nên làm thôi ạ, công ty mấy ngày qua tổ chức hoạt động tiêu thụ, mai là ổn.” Soái Lãng cắn răng bước tới, càng khách khí với vị chủ nhiệm bộ môn có chút khí chất học giả này.
“Dù thế nào cũng phải cám ơn anh, đứa con gái này của tôi rất gương ngạch, vốn không cho nó đi làm rồi, nó nhất định muốn thử xem tự đi xin việc thế nào, giờ tăng ca một cái về nhà là nằm bẹp trên ghế than khổ than sở...” Thầy Vương hiền hóa kể.
Vương Tuyết Na không nghĩ bị vạch trần bí mật, ở bên kéo tay cha, không vui gọi: “Cha...”
Giọng nũng nịu kiểu trẻ con, làm thần kinh Soái Lãng rung động, lúc này Soái Lãng cũng trấn định lại: “Em thấy Tuyết Na rất có chủ kiến, sớm ngày ra xã hội không phải chuyện xấu, đó là do chủ nhiệm Vương biết giáo dục, có tầm nhìn.”
“Ha ha, không phải đâu, ở nhà tôi cũng nghe nó đấy. Cửa hàng trưởng Soái, họ của anh rất thú vị, không thấy nhiều.”
“Dạ, vâng, đúng là không nhiều... “ Soái Lãng đột nhiên phát hiện ra nói không chừng đây là cơ hội tốt, đổi chủ đề: “Chủ nhiệm Vương trông vẫn khỏe mạnh thật đáng mừng, không khác ấn tượng của em là bao.”
“Hả, anh cũng tốt nghiệp đh Trung Châu à?” Thầy Vương rất bất ngờ, tức thì nhìn Soái Lãng cảm giác thân thiết bội phần.
Soái Lãng hết lời tán dương: “Vâng ạ, em học khoa Trung Văn, chuyên ngành thư ký, ở giảng đường lớn tầng ba thường nghe thầy giảng bài, khi đó nhiều sinh viên sùng bái thầy lắm.”
Thầy Vương nghe nở từng khúc ruột, khiêm tốn nói: “Ha ha ha, già rồi, già rồi, anh xem trí nhớ của tôi này, sinh viên nhiều quá, không nhớ ra được.”
“Đó là vì thầy học trò khắp thiên hạ mà, chỉ có bọn em mới nhớ tới thầy thôi.”
“Lãng phí mấy chục năm trời, không đáng nói, không đáng nói... Vậy tôi phải nhờ cửa hàng trưởng Soái chiếu cố con bé mà.”
“Thầy cứ yên tâm đi ạ, có học trò của thầy ở đây mà, không sao.” Soái Lãng vỗ ngực đảm bảo, nói thật chứ, may là y hơi đen khó nhìn sắc mặt, lại giỏi che đậy từ bé đấy, chứ giờ tim vẫn đập muốn vọt ra ngoài lồng ngực kìa.
Hai người vậy mà trò chuyện rất vui vẻ, có điều từ đầu tới cuối Soái Lãng chỉ dám nói chuyên ngành của mình, chứ không dám nói tên ra, chỉ sợ chủ nhiệm Vương nhớ mình, vụ đánh nhau năm xưa của y hơi bị ầm ĩ, cái tên cũng đặc biệt, rất khó quên.