← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 105 Người vốn vô ý, kẻ lại cố tình. (2)

Cứ tưởng nguy rồi, không ngờ lại gặp thờ cơ hiếm có thế này, Soái Lãng ra sức nịnh nọt làm chủ nhiệm Vương cười quên rời đất, đi thêm chục bước thôi mà càng nói chuyện càng hợp ý, đến cổng chung cư còn mời Soái Lãng vào nhà mình chơi.

Chuyện này Soái Lãng sao dám, nãy giờ còn chẳng dám nhìn mặt Vương Tuyết Na kìa, cô bé đó đang giận là cái chắc, chừng mực thôi, không nên khiêu khích, vì thế khéo léo từ chối giờ đã quá muộn.

Trước khi cửa đóng lại là ánh mắt phức tạp của Vương Tuyết Na, cũng chẳng biết là phúc hay là họa, Soái Lãng thở hắt một hơi, may mà vừa rồi nịnh bợ xuôi tai phết, không thì kết thúc thật rồi.

Tại mình thiếu cảnh giác quá, đáng lẽ nghe thấy họ Vương là cảnh giác ngay chứ, ai mà ngờ lão già biến thái sinh ra cô con gái thanh thuần đang yêu như vậy,

“Hừm, đồ lừa gạt.” Sau lưng chợt có người nói một tiếng, nói xong đi luôn.

Đó là Quan Nghiên Tuệ, tức thì Soái Lãng nhớ ra cái bóng đèn chơi ác mình, lập tức đuổi theo. Quan Nghiên Tuệ chột dạ co giò chạy, nhưng mà làm sao chạy thoát được đôi chân của Soái Lãng, chỉ một lúc đã bị y dồn vào góc tường, hung dữ hỏi: “Ai là lừa gạt, em nói rõ xem.”

“Anh chứ ai, lừa gạt tình cảm thiếu nữ.” Quan Nghiên Tuệ cũng đanh đá lắm, chẳng sợ.

“Anh lừa thế nào, bọn anh còn chưa nói tới chuyện tình cảm.”

“Anh chuẩn bị lừa cũng là lừa... Có bản lĩnh sao anh không nói tên mình với thầy Vương đi, sao không nói anh cầm đầu đánh nhau, không nói anh học tới sáu năm, không nói anh trượt 12 môn... Hừ, còn ai gọi thầy ấy là Lão Vượng, hay để em nói hộ anh.”

Soái Lãng cười nhạt, trò trẻ con định qua mắt y sao, Quan Nghiên Tuệ tưởng dọa y choáng rồi định chạy, không ngờ Soái Lãng dùng khuỷu tay dính chết vào tường, chỉ nghe y quát khẽ: “  Anh và cô ấy đang yên lành, là em đột nhiên nhảy ra giở trò, chúng ta thù mới nợ cũ tính một thể đi, đừng nghĩ em là con gái mà anh không làm gì được.”

“A, lộ nguyên hình rồi, đây là khu chung cư giáo viên của trường đấy, anh dám làm gì?” Quan Nghiên Tuệ thách thức.

“Đừng ép anh, có tin anh kéo em vào bụi cỏ xử luôn không?” Soái Lãng dí sát mặt lại gần, chọn ra loại uy hiếp nhất với các cô gái.

Ai ngờ em gái Quan này năng lực chịu đựng cao, Quan Tuệ Nghiên ngẩng đầu lên: “Được, tới đi, thách anh cũng không dám.”

“Á …” Soái Lãng bị dọa, lùi ra một chút, ca ca lạc hậu thế rồi sao, nữ nhân bây giờ không sợ trò này nữa à, chớp mắt cái đã có cách đối đáp, cười khẩy: “Không phải anh không dám, mà chất lượng của em thế này, muốn ép anh cưỡng bức cũng khó.”

“Anh, anh … Quân khốn kiếp.” Quan Nghiên Tuệ từ sợ chuyển sang nổi điên, vốn hai tay che chắn trước ngực, vừa nghe thế lửa giận bốc lên đầu, hai tay vươn ra cào, cứ nhè mặt Soái Lãng mà cào.

May mà Soái Lãng trải qua trận lớn trận nhỏ vô số, ngả người, nghiêng đầu, không ngờ lại là em gái dã man, thấy cô béo bị mình chọc tới mất trí rồi, chẳng tính sổ nữa, co cẳng chạy luôn, chứ đừng để người ta la hét lên thì phiền to.

Lưng bốp một phát, là cái túi của Quan Nghiên Tuệ, chẳng đau tẹo nào, Soái Lãng bất chấp, lao vào bóng tối trong tiếng chửi rủa.

Một lúc sau Soái Lãng lên xe, thở dài sườn sượt, vốn phải là một buổi tối lãng mạn của hai người, ai ngờ chuyện thành ra nông nỗi này. Vừa mở máy đặt tay lên vô lăng thì có điện thoại gọi tới, nhìn số máy hiện lên là của Điền Viên, Soái Lãng tức mình nhận mày: “... Còn hỏi đang làm gì à? Hỏng hết mẹ nó rồi hỏi cái rắm ấy, tự trả tiền xéo về đi, tắm rửa sạch sẽ chổng mông lên đợi anh về thông mày. Không xử mày, mày quên anh họ Soái.”

Cúp điện thoại ném sang bên, tăng tốc lái xe khỏi trường, tất cả là tại hai cái bóng đèn, may mà trước mắng một chập, sau lại khen một chập, coi như hòa, nói không chừng tiểu học muội nguôi giận rồi... Sợ là sợ cha cô ấy biết chân tướng. Nhưng nghĩ lại thấy khả năng này không cao, Vương Tuyết Na chẳng lẽ đem nguyên văn những lời ấy nói với cha mình, không phải làm cha cô ấy bẽ mặt sao?

Vừa yên tâm được phần nào, trong lòng lại không thoải mái, còn chưa bắt đầu mà đã có chuyện rồi, nếu thực sự đã xác định quan hệ, không biết còn sinh ra bao chuyện nữa, thêm vào bên cạnh có Quan nha đầu cố tình gây khó dễ, Soái Lãng thực sự muốn câm nín.

Thật lòng mà nói Soái Lãng không thấy mình sai gì, lão già thô bỉ hèn mọn đó thích nữ sinh thật mà, vấn đề là lão già thô bỉ lại có cô con gái thanh thuần như vậy, mà học muội thanh thuần sao lại làm bạn với một nha đầu dã man lắm trò ác.

Chuyện không hợp lý quá nhiều, nghĩ không ra kết quả, ngày mai mình thử thái độ rồi tính, không biết còn cơ hội không...

Soái Lãng buồn, song không tới mức giống thanh niên mới lớn tập tành yêu đương vì một chuyện như vậy mà suy sụp, không biết do tình cảm chưa đủ sâu nặng hay do trưởng thành rồi, có phần chai sạn rồi.

Vẫn cái tính thích nghĩ ngợi linh tinh đó, vừa lái xe vừa nghĩ đi tới cổng nam, một bóng người ở cổng vẫy tay, Soái Lãng lơ đễnh đi qua.

Í!... Vừa rồi là...? Xe phanh két một cái, hình như là người quen... Soái Lãng đi lùi xe lại, tới cổng trường, hạ cửa sổ xe xuống, khuôn mặt vốn đăm chiêu nghiêm túc, thoáng cái xuất hiện nụ cười.

Đúng là người quen thật, một bộ trang phục nhẹ màu xám, giày đế bệt màu đen, tóc trải ngược ra sau, là lão già, bớt vài phần tiên phong đạo cốt, thêm vài phần nhàn nhã thong dong, Soái Lãng thò đầu ra trêu chọc: “Sao bác lại ở đây? Đừng nói là trùng hợp nhé, ha ha ha.”

“Đúng là trùng hợp, sao cậu không tin vào duyên phận nhỉ?” Cố Thanh Trì cũng cười, vẫn cái giọng điệu như ẩn chứa huyền cơ ấy.

“Thôi thôi bác ơi, thời nào rồi bác, 20 năm trước bác nói câu này tôi còn tin, trên xe gắn định vị GPRS, bác muốn biết xe ở đâu lúc nào chẳng được, tôi chẳng sợ bác biết, con người tôi quang minh lỗi lạc.... Bác tới lấy xe à? Không sao, trả bác này.” Soái Lãng vừa nói vừa mở xe.

“Không phải... Đừng hiểu lầm, thuận xe đưa tôi về nhà nhé?” Cố Thanh Trì đưa tay ngăn Soái Lãng xuống xe, đưa ra một lời đề nghị bất ngờ.

Soái Lãng hoài nghi nhìn lão già, song vẫn mở cửa ghế phụ lái ra, Cố Thanh Trì thoải mái đi lên.