Q1 - Chương: 106 Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (1)
Khi Soái Lãng khởi động xe lên đường, cách đó không xe một chiếc Audi cũng khởi động, đèn lóe lên rời khỏi vị trí cũ. Chi tiết này không qua được mắt Soái Lãng, chiếc xe đó đi theo hướng ngược lại, không cần nói cũng biết là chở lão già tới đây đợi mình rồi.
“Tôi thanh minh lần nữa, tôi không có ác ý, sao cậu cứ cảnh giác với tôi thế?” Cố Thanh Trì cũng tinh lắm, để ý thấy Soái Lãng quan sát gương chiếu hậu.
“Tôi cũng đâu nói bác có ác ý, sao lúc nào bác cũng thanh minh thế?”
“Thua mười vạn cho nên có ý kiến với tôi hả?”
“Thắng cũng là tiền kiếm tiền từ người chết, tiêu không yên lòng. Con người tôi tuy không có nguyên tắc, nhưng giới hạn vẫn có, nếu từ đầu biết bác làm cái chuyện bỉ ổi đó thì tôi đã chẳng tham gia.” Soái Lãng quang minh lỗi lạc nói.
“Bỉ ổi à? Cậu hình dung thế hơi quá rồi.”
“Không hề, việc bác làm chính là bỉ ổi đấy.”
“Ài, ba cái nghĩa trang phổ thông, một cái nghĩa trang cao cấp, cơ bản là của chính phủ trấn, cục dân chính địa phương kết hợp với nhà đầu tư khai thác. Chính phủ thì muốn bán đất thu tiền, cục dân chính muốn gia tăng kinh phí, hai bên đó bóc lột, doanh nghiệp có được chưa tới sáu thành lợi nhuận, đi theo con đường tiêu thụ bình thường căn bản không có lợi nhuận, cho nên mới dùng hạ sách này. Bây giờ mọi người đều sống chẳng có giới hạn gì, chỉ cần không phạm pháp thì không tính là lừa gạt.”
“Ha ha, tôi nói này bác, thế này không phải ăn cho no, đặt bát xuống lại còn chửi à?”
“Nói đúng, không nên làm thế, phải cám ơn những vị quan viên đó đã bật đèn xanh mới đúng.”
“Không đúng, vẫn là bỉ ổi.” Soái Lãng quanh đi quẩn lại vẫn giữ cái nhận định đó, xe lái ra đường cái mới nhớ không biết lão già ở đâu, hỏi: “Tới đâu nhỉ?”
“Tiểu khu Bạch Trang.” Cố Thanh Trì thuận miệng nói.
Sau câu nói đó hai người một thời gian dài không đối thoại, một chuyên tâm lái xe, một trầm tư nhìn về phía trước không biết nghĩ gì. Thành phố huyên náo đã dần lắng xuống, xe cộ vắng vẻ, trên vỉa hè lác đã người qua lại, chỉ có những cái đèn vẫn sáng không biết mệt mỏi, chỉ dẫn người lạc lối trong đêm đen.
Đối với ông già không ác ý cũng chẳng thiện ý này, Soái Lãng không nói rõ được tốt xấu, chỉ có thắc mắc không biết điểm sáng nào trên người mình, chẳng thu hút được gái mà lại rước lấy một lão già dây dưa không dứt.
Cái gương mặt hiền từ, vóc người gầy gò quắc thước đó, nhìn thế nào cũng không giống ông già bố cục lừa đảo, có lẽ giống như ông ta nói, cái thế giới con người sống chẳng có giới hạn này, mấy chuyện đó căn bản chẳng tính là lừa.
Cố Thanh Trì cũng đang chần chừ, nhưng mà là vì chuyện khác, mà chuyện này lại khiến ông ta không cách nào trực tiếp mở miệng, sợ nói ra rồi sẽ phá hỏng sợi dây quan hệ kết nối hai người. Dù sao ở cái thành phố cực lớn này, hai người chẳng hề quen biết gặp nhau là duyên phận, bỏ qua cái duyên này khả năng về sau chẳng còn phận mà qua lại nữa.
“Bác Cố này, đừng vất vả suy nghĩ nữa, bác tới đây có phải vì muốn biết tôi dọa Hoàng Hiểu thế nào không?” Hồi lâu sau, sắp tới Bạch Trang, Soái Lãng lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Sắc mặt Cố Thanh Trì hơi biến đổi, thằng nhóc này có mắt quan sát thật tốt, đó đích thực là một ý nghĩ của Cố Thanh Trì: “Vậy cậu biết xuất thân của tôi rồi, vì sao còn ngồi cùng tôi, tôi nghĩ cậu sẽ phản cảm.”
“Mỹ nhân xế bóng, anh hùng sa cơ, đó đều là chuyện đáng tiếc, đã sa cơ rồi, già rồi, còn nói làm gì chuyện xưa nữa. Vả lại chuyện bác làm, vì lừa gạt mà vào đó hả, với nhãn quang của bác, tôi không nghĩ trên người tôi có gì cho bác nhắm vào, có gì phải sợ đâu?” Soái Lãng nói rất thoải mái.
“Nói hay lắm, nhưng sai rồi, tôi không phải vì lừa đảo mà vào đó...”
“Chắc chắn không thể là vì lý do khác được, nếu bác dám đánh cược thì bác thua chắc rồi, dứt khoát là do lừa gạt.”
“Lý do?”
“Rất đơn giản, từ tác phong hành sự hợp pháp hóa lừa gạt của bác đấy.”
“Hợp pháp hay không hợp pháp chỉ vẻn vẹn là vấn đề phương thức, ví dụ như 20 năm trước có cái tội đầu cơ, bây giờ biến thành marketing thị trường hợp pháp rồi. Trước kia có một tội gọi là lưu manh, giờ biến thành một kiểu xưng hồ hàm ý xấu.... Hay như trước kia gọi là lừa gạt, giờ gọi là đại sư.” Cố Thanh Trì khe khẽ lắc đầu.
“Cũng đúng, chẳng qua khác nhau ở cái trình độ, xung quanh bác có nhiều người như thế, chuyên nghiệp như thế, nếu nghề của bác không phải lừa đảo thì đúng là ủy khuất bác rồi.” Soái Lãng bật cười: “Tôi không nói ở góc độ pháp luật đâu nhé, vì bác đã vượt qua góc độ đó rồi, thành đại sư rồi.”
Chẳng phải khen cũng chẳng phải chê, giống như tán gẫu việc nhà thôi, cái thời đại lừa gạt hoành hành này, nghề lừa đảo bị mai một, cho nên kẻ lừa đảo chẳng phải là lừa đảo nữa.
Cố Thanh Trì cười vui vẻ, cười xong định nghĩa một câu: “Xem ra chúng ta cùng một loại người, nếu không chẳng nhìn thấu nhau như thế. Nói đi cũng phải nói lại, cái chuyện cậu xử lý đống rượu tồn kho kia phải gọi là gì nhỉ?”
“Xem ra bác chú ý tới tôi lâu rồi.” Soái Lãng không bất ngờ, chợt rủ rê: “Hay là tôi với bác đánh cược đi.”
Cố Thanh Trì lại không nhịn được cười, đoán ngay ra ý đồ của Soái Lãng: “Cậu nói tới số rượu kia.”
“Đúng, tôi sắp bán hết rồi.”
“Cược thế nào?”
“Bày ra trước mắt rồi đó, bác xem xem nên làm thế nào, hai chúng ta đổi vị trí cho nhau, tôi làm nhà cái, vẫn cược mười vạn.”
“Không chơi.”
Thái độ kiên quyết của ông ta làm Soái Lãng đang đào hố phải bất ngờ.
- Hả, bác không tò mò chút nào à?
“Tò mò, nhưng cực diện không rõ ràng thì không nên tùy tiện đánh cược là hơn, lần trước cậu thua chính là vết xe đổ, sao tôi lại đi vào chứ?” Cố Thanh Trì rất nhã nhặn đáp.
Chả sao cả, Soái Lãng cũng biết là muốn trêu ông già này không dễ, chẳng qua y không phải loại người dễ khuất phục: “Vậy hôm nay bác thất vọng rồi, bác sẽ không có câu trả lời từ tôi đâu.”
“Vậy tôi dùng một câu trả lời khác để đổi lấy câu trả lời đó, cậu có hứng thú không?” Cố Thanh Trì đẩy vấn đề ngược lại.
“Bác thử nói xem bác có thứ gì hiếm có nào.”
“Thứ này liên quan tới cậu, cậu nhìn ra lai lịch của tôi, tôi cũng nhìn ra xuất thân của cậu.”
Soái Lãng nói có phần thách thức: “Thế cơ à? Bác nói xem nào.”