Q1 - Chương: 107 Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (2)
Cố Thanh Trì nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới một lượt, làm động tác vuốt râu: “Tính cách của cậu rất độc lập, năng lực tự điều tiết phải nói hơn người, tất cả các biểu hiện cho thấy cậu là người trưởng thành sớm. Nhưng điều này cũng cho thấy, cậu thiếu tình cảm từ gia đình, những đứa trẻ thiếu quan tâm của gia đình luôn trưởng thành hơn những đứa được chăm sóc bao bọc.”
“Cậu lớn gan, có chủ kiến, không mù quáng, mặc dù đây là lời khen, song tương ứng cho thấy cậu rất cô độc, không tin tưởng ai, vậy thì tôi đoán cậu sống trong gia đình đơn thân không hạnh phúc, tính cách định hình từ rất sớm.”
“Nếu phân tích tiếp, cậu không ngại ở bên cạnh một kẻ lừa gạt, không sợ người từng tù tội, thậm chí một người tướng mạo khiến người khác xa lánh như Hoàng Hiểu cũng không khiến cậu phản cảm, phản ánh cậu lớn lên trong hoàn cảnh đặc thù, rất hỗn loạn...”
“Ngoài ra tuy cậu rất biết khắc chế, vì như tôi nói cậu trưởng thành và biết điều tiết, nhưng chắc bản thân cậu không biết thi thoảng cậu lộ ra khuynh hướng bạo lực, muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, cho thấy...”
Mẹ nó, lão già khốn kiếp, ai thích cảm giác bị người ta lột trần như vậy, Soái Lãng cáu kỉnh cắt ngang: “Bác đừng dông dài nữa, nói kết quả đi.”
“Cha mẹ ly dị, gia đình đơn thân, cậu sống trong bạo lực từ nhỏ, vậy khả năng cao là sống với cha, nhiễm tính cha cậu, có khuynh hướng bạo lực. Tôi nghĩ cha cậu là người nát rượu, thô bạo, cùng với việc cậu không sợ tội phạm, tôi hoài nghi cha cậu là...” Cố Thanh Trì hơi dừng lại một chút.
“Là gì?”
“Cảnh sát.”
Phán đoán cuối cùng này làm Soái Lãng thất kinh, tay lái không vững, nhưng y vẫn đủ tính táo đánh xe vào bên đường mới phanh lại, nghiêng đầu sang nhìn Cố Thanh Trì vẻ mặt ung dung. Vừa kinh ngạc lại vừa bội phục, lão già này phân tích tính cách của y còn thấu triệt hơn bản thân y, đặc biệt nói mình sống trong gia đình ly dị, sống với người cha bạo lực, thích rượu, không sai chữ nào.
Soái Lãng mở cửa sổ xe ra, bị những lời của lão già khơi lên chuyện buồn trong quá khứ, nhổ bãi nước bọt rồi đi tiếp, nhưng không nói gì thêm nữa. Thậm chí xe đi vào tiểu khu Bạch Trang chỉ lầm lì ngồi đó, bộ dạng đang đợi Cố Thanh Trì tự mình xuống xe cuốn xéo.
Cố Thanh Trì cạch một cái mở cửa xe ra, quay đầu sang lần cuối: “Cậu không hỏi vì sao tôi nhìn ra à? Chúng ta có thể giao lưu một chút, đảm bảo sau khi tôi chỉ ra huyền cơ, cậu sẽ có tâm đắc.”
“Thích nói thì nói.” Soái Lãng dửng dưng.
“Vậy cậu nói trước đi.”
“Chẳng có gì to tát.” Soái Lãng chỉ chân Cố Thanh Trì.
” Còn nhớ lần trước ở khách sạn Dụ Đạt Thế Kỷ không, bác cởi đồ đi tắm, tôi thấy nhiều vết đóm ở đùi bác, đó là vết mụn ghẻ sau khi lành để lại, người bình thường mấy ai bị như thế, bác chi chít cả chân. Thời buổi này nơi nào có thể sinh ra nhiều vết mụn ghẻ như thế, trừ nhà tù ra thì tôi không nghĩ ra nơi thứ hai. Trừ khi bác sống trong hang như dơi vậy...”
“Bác nói đúng, cha tôi là cảnh sát, ông ấy chẳng dạy được tôi cái gì hay ho, nhờ môi trường sống hỗn loạn tôi lại học được không ít thứ hữu dụng.”
Khẽ thở phào, Cố Thanh Trì như trút được gánh nặng, chân tướng làm ông ta nghĩ mãi không ra, trước đó cứ nghĩ thằng nhóc này từ hành vi lời nói của mình nhìn ra điều gì.
Nếu Soái Lãng có thể phát hiện, vậy người khác cũng phát hiện được, sơ hở đó ông ta cần phải bịt kín, không ngờ chỉ là trùng hợp, không biết nên nói là may mắn hay thất vọng, Cố Thanh Trì cười tự trào xuống xe.
Soái Lãng kéo lại: “Này, định chơi xấu à, bác chưa nói đấy.”
“Có gì đâu, tôi bỏ tiền thuê thám tử tư điều tra gia đình cậu thôi mà.” Cố Thanh Trì đáp tỉnh bơ xuống xe.
Hả? Thám tử sao? Soái Lãng hoàn toàn không ngờ tới khả năng này, cảm giác mình bị lừa như thằng ngốc vậy, nghiến răng hét lên: “Bác già thế rồi còn ăn gian à?”
“Cậu trẻ thế mà đã gian dối thì sao hả? Cố tình lấp la lấp lửng lừa được cái xe để đi, không cho tôi lừa một câu nói thật hả? Chúng ta đều ăn gian, giống cái trò siêu khuyến mãi của cậu ấy.” Cố Thanh Trì vố vỗ cửa xe, chỉ mặt Soái Lãng cảnh cáo.
“Tặng thêm cho cậu vài câu, người làm ăn đều tinh minh, đừng nghĩ ai quá ngốc... Nhà máy Lão Bạch Can Trung Châu phá sản tám năm rồi, tên đó lấy đâu ra nhiều Lão Bạch Can như thế? Tôi đã thử rượu đó, là Lão Bạch Can, nhưng không phải do nhà máy cũ làm ra, cậu thông minh như thế, sao để người ta lợi dụng? Nếu xảy ra chuyện sẽ không phải chuyện nhỏ, nếu là tôi làm chuyện này, tôi sẽ không đứng ra phía trước.”
Câu nói này vài phần lo lắng quan tâm, không ngờ Soái Lãng khởi động xe phóng đi, bỏ lại một câu: “Chỉ bác thông minh thôi chắc, xì...”
Cố Thanh Trì đứng rất lâu, nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra, trong số rượu kỷ niệm đó, rốt cuộc Soái Lãng giở trò gì, giống như y biết mình ở tù ra, đáp án rất đơn giản, nhưng khi chưa vạch trần, chẳng ai đoán nổi.
Ài, chàng trai này... Đúng là viên ngọc quý, xưa nay chưa ai mài giũa đúng cách mà thôi.
…………. …………..
“Trúng rồi, trúng rồi, giải thưởng lớn trị giá 8888 đồng của chúng tôi cuối cùng cũng đã có chủ... Mời chị lên sân khấu...” Điền Viên ngửa cố hú lên một tràng dài, giải thưởng lớn xuất hiện, tức thì không ít người chú ý.
Nhân viên siêu thị đã có chuẩn bị, bấm nút một cái, thế là khúc nhạc hôn lễ lại vang lên, làm cô gái trúng thưởng trên 30 tuổi bị tiếng cười xung quanh làm xấu hổ.
Trong ánh mắt hâm mộ của người xem vốn lên sân khấu, trước đó vốn là hỏi qua số CMNT, đơn vị công tác và địa chỉ nhà, nhưng Điền Viên lại hỏi đã kết hôn chưa, vừa nghe thấy kết hôn rồi liền thất vọng, vì sao thế? Cái giọng lệnh vỡ của hắn truyền khắp siêu thị: “Vận may của chị tốt như thế chắc chắn là có số vượng gia vượng phu, kiếp này chúng ta vô duyên, thật là đáng tiếc...”
Phía dưới cười nghiêng ngả, không khí vì thế cũng đẩy lên cao trào.
“... Mặc dù phần thưởng lớn đã có chủ, nhưng ở đây vẫn còn hai cái laptop, tám cái xe đạp điện, 40 cái nỗi cơm điện cùng 2000 chai Lão Bạch Can để báo đáp mọi người... Vẫn câu nói đó, 5 đồng 8, chỉ 5 đồng 8 thôi, bất kể là mọi người mua hàng hay mua vé dự tưởng, đều có thể trở thành người may mắn tiếp theo, tỉ lệ trúng thưởng là trăm phần tr.... Hả, lại có một người may mắn ra đời... Hôm nay nhiều người gặp may quá.”
Đúng là lại có rồi, trúng một cái xe đạp điện, là một nam nhân trung niên, Điền Viên chỉ huy đổi nhạc, đổi bài Hôm nay là ngày may mắn. Âm nhạc vang lên, Điền Viên hò hét gọi người trúng thưởng nhận giải, cố động mọi người đi mua sắm, đổi vé, ngoài cửa mà còn náo nhiệt hơn trong siêu thị.