← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 108 Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (3)

Trong tiếng nhạc vui tươi sôi động, ông chủ Vương Tiểu Soái dẫn năm người chen lấn vào trong, hôm nay là cuối tuần, thời tiết tốt, trời trong xanh, hơi nóng, chen lấn càng nóng. Có điều Vương Tiểu Soái thì chẳng ngại nóng, nóng càng tốt, thậm chí nhân viên bận tối tăm mặt mũi kia chào hỏi cũng không để ý, thấy ngoài hành lang thực sự quá chật, mời mấy vị đi cùng vào trong siêu thị, giới thiệu đống rượu dùng làm phần thưởng, lại chỉ bộ đôi béo gầy đang làm nóng hiện trường.

Cảnh tượng tưng bừng như Tết này khiến mấy vị đi cùng hâm mộ lắm, một nữ nhân mặt tròn trông giống bà chị lắm tiền tới bên cạnh Vương Tiểu Soái, chẳng khách khí tra hỏi: “Lão Tỏa, bỏ ra bao nhiêu?”

Rõ ràng thấp hơn người ta cả cái đầu, ấy vậy mà Vương Tiểu Soái cực kỳ vênh váo giơ hai ngón tay lên: “Tiêu thụ hơn 2 vạn chai rồi, chỉ ba ngày mà tổng ngạch đã hơn cả kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 năm ngoái đấy.”

“Lợi hại thật.” Mấy vị kia gật gù, đều là người trong nghề, chỉ cần nhìn cảnh tượng tấp nập bổ xung hàng kia thì người ngoài nghề còn biết làm ăn tốt nữa là.

“Lão Tỏa, kiếm tiền không thể kiếm một mình như thế, đây là mùa vắng khách, chúng tôi có cố cũng chỉ đủ vốn.”

Một người nói là người khác tiếp ngay: “Đúng thế ông chủ Vương, anh làm thế này hút hết khách của chúng tôi nữa ấy chứ, bảo sống sao đây? Sắp tới Mùng 1 tháng 5 rồi, chia sẻ cho chúng tôi sống với.”

“Đi nào, lên lầu, tôi mời các anh tới đây để xác định một việc, tránh sau này các anh bảo tôi thiếu nghĩa khí.” Vương Tiểu Soái chưa bao giờ thấy mình uy phong như thế, phất tay một cái, cả đám như cái đuôi ríu rít đi theo sau.

Đến lấy kinh hay mà muốn phục chế mô thức này đây?

Lam Đông Mai đang chỉ huy hiện trường chú ý thấy ông chủ không thường lộ diện hôm nay nổi hứng bất chợt còn dẫn cả đoàn người tới tham quan nữa, trong lòng không khỏi có chút bất an. Thế nhưng nhìn chàng béo không ngừng xúi bẩy người ta đổi thưởng, cùng với tiểu soái ca thừa lúc hỗn loạn luồn lách quanh quầy thu ngân xúi người ta mua thêm hàng đủ tiền đổi vé, cô thấy mô thức này khó phục chế được, ít nhất hai nhân vật quan trọng này khó mà kiếm người thay thế.

Âm nhạc ồn ào vừa dừng, loa siêu thị lại phát ra giọng nữ trong trẻo thanh thuần.... Thơ là tình của rượu, rượu là lòng của thơ, thơ rượu kết duyên ngàn đời, rượu biến thành thơ, thơ trợ hứng rượu...

Đoạn văn này thật hay, Lam Đông Mai nhớ Soái Lãng tốt nghiệp khoa Trung Văn đại học Trung Châu, đoán chừng do y chấp bút. Mỗi lần nghe thấy đoạn văn này lại không khỏi nhớ tới người, lòng có chút rung động, Lam Đông Mai nhanh chóng xưa đi suy nghĩ không nên có trong khi làm việc, tiếp tục tuần thị siêu thị. Khi đi ra kho ở sân sau, hàng đã không còn bao nhiêu nữa, bấm điện thoại gọi Soái Lãng tới.

Đợi một lúc Soái Lãng đi nhanh từ siêu thị tới, Lam Đông Mai không giải thích gì cả, kéo ngay y ra cửa sau. Gặp chuyện bất ngờ như thế, Soái Lãng vội hỏi chuyện gì, có điều Lam Đông Mai rất nghiêm túc, chẳng nói chẳng rằng kéo y qua cổng sau, nấp dưới chân tường siêu thị, nhìn y chằm chằm.

Cái ngõ này khá nhỏ, sâu hun hút, ngoại trừ vài cửa sổ ra thì không có nhà nào mở lối đi ở hướng này, chỉ có bức tường phủ rêu, tiếng ồn ào từ xa văng vẳng truyền lại.

“Làm sao thế, đừng nói là tình cảm của cô với tôi đã mãnh liệt tới không cách nào kìm nén được nữa nhé.” Soái Lãng nhìn Lam Đông Mai gần gang tấc, mùi thơm nhè nhẹ của nước hoa, thân thể nữ nhân thành thục, cô gái này tuy lạnh lùng khó gắn, nhưng sắc hấp dẫn không phải bàn cãi.

Lam Đông Mai cực kỳ nghiêm túc nói: “Đừng cợt nhả, tôi đang nói chuyện đàng hoàng, chuyện này rốt cuộc là làm như thế nào?”

“Thì làm như vậy thôi chứ sao, sắp bán hết rồi cô không vui à?” Soái Lãng nhún vai.

“Chính vì sắp bán hết rồi cho nên tôi mới không vui nổi, anh có biết số rượu này là rượu gì không?” Lam Đông Mai tới gần hơn, nói mà mắt khẩn trương nhìn quanh như sợ có người nghe trộm.

“Không phải là Lão Bạch Can Trung Châu à?”

“Nói vậy mà anh cũng tin sao, nhà máy Lão Bạch Can đóng cửa tám năm rồi, nếu là Lão Bạch Can tám năm đâu ra một chai ba đồng?”

Soái Lãng ngơ ngác: “Không phải Lão Bạch Can thì là gì?”

Lam Đông Phai nắm tay áo Soái Lãng kéo tới gần, thì thầm: “... Nói cho anh biết, là rượu do xưởng gia công làm ra, dán nhãn của Lão Bạch Can, nhưng bọn họ không ngờ vừa làm xong thì nhà máy Lão Bạch Can đổ bể, cho nên mới chất đống đó không bán được... Nghiêm khắc mà nói đó là rượu giả, bán nhiều sẽ xảy ra chuyện...”

Hơi thở âm ấm phả vào mặt, Soái Lãng thấy tai ngưa ngứa, đôi mắt đột phá cực hạn của thị lực liếc một cái, đó là lọn tóc của Lam Đông Mai phất lên má y. Hai người cách nhau cực gần, một đứng thẳng, một nghiêng người, Soái Lãng cảm giác có thứ mềm mềm đàn hồi đè lên vai mình, chỉ có nuối tiếc nho nhỏ, Lam Đông Mai luôn ăn mặc kín cổng cao tường, chẳng lộ mấy da thịt...

“Í, sao anh không nói gì... Anh cười cái gì thế hả?” Lam Đông Mai nói xong nhìn Soái Lãng, nhận ra tư thế hai người hết sức ám muội, cô gần như ngã vào lòng nam nhân đứng dựa vào tường kia, hơi đỏ mặt đẩy một cái lùi ra, còn có chân đá một cái: “Anh đừng có suốt ngày nghĩ chuyện không đứng đắn, tôi lo cho anh nên mới nói đấy.”

“Vậy sao ngay từ đầu không nói với tôi?” Soái Lãng hỏi ngược lại.

Lam Đông Mai nhất thời nghẹn lời, mới đầu vì sao không nói mà bây giờ mới nói là vấn đề rất đáng nghiền ngẫm, có lẽ liên quan tới trách nhiệm cùng cảm giác nhen nhóm trong lòng, nhưng không thể nói ra ngoài.

Hai người cứ thế nhìn nhau, một thì mắt ánh lên vẻ đùa cợt, là Soái Lãng, một thì đầy vẻ bất an, là Lam Đông Mai.

Đột nhiên Lam Đông Mai xoay người đi: “Được rồi, coi như tôi nhiều chuyện phí công lo lắng cho anh.”

“... Đừng đi...” Soái Lãng đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lam Đông Mai, cô khó chịu lườm một cái, y buông tay ra giơ lên: “Cám ơn cửa hàng trưởng Lam quan tâm, chỉ là tôi không biết hôm nay vì sao cô lại đột nhiên nổi lòng từ bi như thế... Hoặc có gì đã che mất IQ cao vút của cô.”

“Trí nhớ của anh tốt thật đấy, tôi nói anh một câu, anh không quên trả lại, có điều đừng để người ta bán còn giúp đếm tiền.” Lam Đông Mai mỉa mai.

“Chắc không, cô hiện giờ chưa biết rượu bán thế nào mà còn bán được thôi.”

“Xem ra tôi đoán không sai.”

“Thế à? Cô đoán ra cái gì rồi?”

“Tôi luôn lấy làm lạ, ông chủ của tôi là người không có lợi không dậy sớm, sữa chua, lá trà, gia vị hết hạn đều tìm cách biến thành tiền, vì sao lại nghe chuyện tốn công mà chẳng được gì như thế?”