← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 109 Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (4)

Soái Lãng ngờ ngợ cô cửa hàng trưởng này đã đoán ra điều gì rồi, song y trước khi người ta khẳng định chắc chắn thì chẳng thừa nhận, giả ngốc: “ Sao lại tốn công mà chẳng được gì?”

“Anh đừng giả hồ đồ, rượu có tệ mấy cũng có giá trị, hai vạn bảy nghìn ba trăm bình, trị giá tám vạn tám, chi tiêu hoạt động chừng bảy vạn, tổng cộng là 16 vạn, đó là thuần chi ra. Tối hôm qua tôi tính rồi, bán vé thưởng mỗi cái lợi nhuận 2.5 đồng, kiếm chưa tới 4 vạn, rồi lợi nhuận tiêu thị mỗi ngày gần 4 vạn, như thế tính tới hôm nay toàn bộ là ba ngày, tối đa kiếm về 16 vạn vốn... Thậm chí rất có khả năng thu không bằng chi, thậm chí là lỗ ít nhiều.”

“Chắc chắn không lỗ đâu.”

“Hừ, vừa rồi ông chủ Vương dẫn một đám người tới, nguyên nhân ở đó chứ gì?” Lam Đông Mai càng nói càng khẳng định.

“Đúng rồi, cuối cùng cô cũng thông minh rồi.” Nói tới đây mà Soái Lãng còn quanh co thì coi thường IQ của người khác quá rồi.

“Khả năng chị không hiểu lắm về ngành này, cuộc chiến giá trong giới rượu trắng rất tàn khốc, cho dù là rượu Hành Thủy nổi danh toàn quốc thì lợi nhuận xuất xưởng một chai chưa tới một đồng, thương hiệu nào đó ở Trung Châu một ngày có thể tiêu thụ 2000 chai đã là bán chạy lắm rồi.”

“Vì bây giờ có quá nhiều thương hiệu để lựa chọn, thế nên đừng ai mong có thể thống nhất thiên hạ, lại giữa mùa hè, tiêu thụ rượu trắng chắc chắn phải đi xuống...”

“Nhưng chị có nghĩ tới không, nếu dưới tình huống đó mà ông chủ Vương có thể bán ra hơn hai vạn chai rượu trắng trong ba ngày là khái niệm gì?  Bao nhiêu nhà phân phối rượu cấp tỉnh tụ tập ở Trung Châu tìm kiếm cơ hội, làm một vụ thế này ngang với mỹ nữ cởi sạch y phục chạy trên phố rồi, chị hiểu chưa?”

Lam Đông Mai thấy Soái Lãng nói câu cuối mập mờ nhìn mình hừ một tiếng: “Không dùng từ tử tế hơn được à?”

“Thế cho dễ hình dung mà, ông chủ Vương sẽ thành đối tượng người ta vây quanh đuổi theo.”

Lam Đông Mai mới đầu chỉ có chút nghi ngờ, giờ hoàn toàn hiểu rồi, với điều kiện thị trường bây giờ, ai có kênh tiêu thụ, người đó là vua. Nếu ông chủ Vương tổ chức đồng nghiệp, cùng tổ chức cách tặng rượu này, nó sẽ là một miếng bánh lớn với nhà phân phối rượu, ai cũng hiểu cái đạo lý hàng không ngừng luân chuyển chính là lợi nhuận.

Ông chủ Vương đứng đầu, tất nhiên là chiếm lợi rất dễ, nhà cung cấp kia sẵn sàng cấp cả xe cho ông ta ấy chứ, có điều Lam Đông Mai lo lắng ở mặt khác: “  Nhưng mà số rượu đó …”

“Hàng cao cấp vài nghìn vài vạn một chai không thiếu, hàng giá rẻ hai ba đồng, có tiếng còn được đóng gói đẹp như thế tìm đâu ra? Nhà cung cấp đã tìm nơi gia công rồi, vài ngày nữa đưa ra thị trường, tặng phẩm thuần túy, rẻ tới ngay cả đám hàng giả cũng không dám đụng vào.”

“Nhưng...”

“Không có nhưng gì cả, ông chủ Vương sớm liên hệ xong với người trong nghề rồi, tới ngày lễ mùng 1 tháng 5 đều làm một vố như vậy. Tặng đồ uống không đủ đẳng cấp, chỉ có rượu, đóng gói như thế mới có nội hàm, có tính chất văn hóa, ai cũng cảm thấy mình được lợi.”

“Nhưng...”

“Đừng lo, cái số rượu này tuy không ra sao, nhưng để vài năm uống vào cũng không tệ, hai vạn chai ngang với hơn hai vạn quảng cáo miễn phí, thêm vào vài nhà quảng cáo một phen, thương hiệu Lão Bạch Can Trung Châu sẽ sống lại... Cho cô biết, ông chủ Vương đã đăng ký thương hiệu này, nắm trong tay rồi.”

Lam Đông Mai bị Soái Lãng cướp lời mấy lần, tư duy cũng bị Soái Lãng làm nhiễu loạn, bực mình cắt lời y một lần: “Tôi nói là, ngay cả hàng của chúng ta đều không phải là Lão Bạch Can Trung Châu, anh đi quảng cáo cho nó làm gì?”

“Đúng thế, đã đổ bể rồi thì ai mà biết vị Lão Bạch Can Trung Châu là gì? Bây giờ đa số rượu vang trên thị trường còn chẳng có tí nho nào kìa, ai quản chứ? Có quản cũng chẳng quản tới tặng phẩm 3.5 đồng à?” Soái Lãng hỏi ngược lại.

Lam Đông Mai vẫn cảm thấy không đúng: “Vậy cũng không được, anh đưa thương hiệu này lên thì sao nào, chỉ vài ngày thôi là đổ rồi.”

“Đúng.” Soái Lãng nhếch mép cười: “Chị gấp cái gì, bọn họ đều là loại chỉ thấy lợi trước mắt, chỉ mong bọn họ nhìn lâu dài à, ai cũng chỉ muốn vơ vét một mớ thôi. Hơn nữa dựng lên thương hiệu để làm gì? Ở cái quốc gia hàng nhái vĩ đại của chúng ta, thứ gì mà bán tốt là xuất hiện đầy đường.”

Lam Đông Mai nghẹn họng nhìn Soái Lãng trân trân, giờ có mới thực sự là hiểu, câu khách chỉ là phụ, kéo người khác lên thuyền mới là chính, thời buổi này cái gì cũng có, đến cả hàng giả mà người ta cũng đem ra quảng cáo thành thương hiệu nữa chứ.

“Không còn gì để nói nữa hả?” Soái Lãng đưa đầu tới gần, ánh mắt chiếu xuống chỗ không nên nhìn của người ta, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, có thể thấy gờ áo lót ôm lấy hai gò núi căng tròn, tuy cách ngăn cách bởi một lớp tơ lụa nhưng đường cong lung linh đó vẫn hết sức khêu gợi, ai không nổi lòng hươu dạ vượn: “Nhìn ngây ra như thế có phải bây giờ thấy tôi đẹp trai lắm không?”

“Đẹp trai cái rắm ấy.” Lam Đông Mai phát cáu, rốt cuộc không nhịn được nói tục, còn đưa tay ra nhéo tay Soái Lãng: “Có vấn đề, lỡ chẳng may có ai báo lên cục công thương thì thảm, tôi không nghĩ anh bán được cho nên không lo chứ, nhưng bây giờ... Sắp bán hết rồi, tôi hơi chột dạ.”

“Đau, đau..” Soái Lãng thật ra cũng không đau là mấy nhưng thỏa mãn tâm lý báo thù của Lam Đông Mai cũng vờ xuýt xoa kêu mấy câu. Đợi cô hả giận rồi mới ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Lam Đông Mai tới gần, sau đó Soái Lãng cứ như đột nhập vào nhà ăn trộm, giọng hạ thấp hết mức có thể: “Yên tâm đi, cục công thương tuyệt đối không tới tra...”

Thì thầm vài câu, giảng giải đại khái tình huống, có vẻ lại là bí mật nào đó, Lam Đông Mai nghe xong thì hóa thành tượng luôn.

Vẻ mặt bần thần đó làm Soái Lãng có chút không đành lòng, muốn an ủi vài câu, đưa tay khẽ nắn cằm Lam Đông Mai đang cúi đầu lên, ánh mắt cô hoang mang như đang đợi y tiếp tục nói, quên cả mình đang bị trêu ghẹo.

Soái Lãng buông tay ra vỗ vỗ vai cô: “Cô bé hiểu đời chưa sâu, ngàn vạn lần đừng để người ta bán rồi còn đếm tiền hộ nhé.”

Nói xong vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ôm một cái ôm đồng chí, ôm nhẹ liền buông, sau đó thở dài lắc đầu bỏ đi, bóng lưng rất cô quạnh.