← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 110 Một chiêu bất cẩn, bại trong gang tấc. (1)

Xoay lưng bước đi, tạo hình cực chuẩn, để lại cô gái trong ngõ bần thần nhìn. Có điều vừa mới đi vào sân kho hàng, Soái Lãng cười rách cả mồm, ôi em gái đó IQ khá đấy, EQ lại hơi thấp, phản ứng hơi chậm chạp, đúng là sản phẩm đào tạo dây chuyền mà, khiếm khuyết quá rõ ràng, chỉ cần chệch ra khỏi đường ray một cái là khó tiếp nhận...

Vừa đi Soái Lãng vừa nghĩ, nhưng mà cô em này hình như có chút tình cảm với mình... Đáng tiếc trái tim ca ca đã thuộc về người khác.

Vậy cô gái đang giữ trái tim của ca ca đâu rồi?

Vẫn đang ở tầng 3. Soái Lãng dọc đường được nhân viên bán hàng, bảo an, nhân viên tạp vụ chào hỏi, rõ ràng tâm trí ở đâu đâu. Tới tầng ba gõ cửa phòng giám sát, bảo an mấy ngày qua bị y an bài đi nơi khác làm việc rồi.

Két một tiếng cửa mở ra, Vương Tuyết Na nhìn thấy Soái Lãng, giữ vẻ mặt không chút thay đổi không nói không cười, quay trở về vị trí cũ nhìn màn hình giám sát. Kỳ thực chẳng cần nhìn, đông người như thế dù có người lấy trộm hàng cho vào túi cũng chẳng để ý được.

Soái Lãng gặp cô bé này không dám to gan mặt dày như với Lam Đông Mai, hôm qua hồ đồ nói cha cô thành người nội tiết tố quá vượng, hôm nay thấy con gái biến thành bộ dạng nội tiết tố mất câng bằng.

“Không có chuyện gì chứ?” Soái Lãng mãi mới hỏi được một câu thiếu dinh dưỡng.

Lắc đầu, Vương Tuyết Na không thèm để ý.

“Có ai tới tìm không?” Soái Lãng bắt đầu nói linh tinh.

Lắc đầu, Vương Tuyết Na tiếp tục chiến tranh lạnh.

“Em đừng thế mà, ấn tượng của anh về cha em không tệ, tối hôm qua anh đã nghĩ thật kỹ rồi, kỳ thực cha em là một người rất có học vấn, giảng về Chủ nghĩa Marx rất có biện chứng, mâu thuẫn là động lực phát triển của sự vật, rồi gì mà quan hệ chủ yếu và thứ yếu của mâu thuẫn, cái gì mà sự vật phát triển là tính thống nhất tính tiên tiến và tính khúc triết, còn cả quan hệ biện chứng giữa ngẫu nhiên và tất nhiên nữa....”

Soái Lãng hôm qua về có ôn lại bài một chút, chỉ tiếng kiến thức thủng quá nhiều, thành ra hôm nay nhớ chẳng là bao, vừa nói vừa lén quan sát tiểu học muội: “   Anh cảm tấy thầy Vương thật vĩ đại, thật có tầm nhìn, có nhãn quang chiến lược, rất nhiều năm trước đã nói tới quan hệ của chúng ta rồi.”

Vương Tuyết Na càng nghe càng không chịu nổi cái thứ triết học què quặt của Soái Lãng, mấy lần muốn đính chính, mãi mới nhịn được. Rõ ràng là trong bụng chẳng có kiến thức mà cứ làm ra vẻ học vấn đầy năm xe, bộ dạng đó khiến cô vừa thích lại vừa hận.

Bị khinh bỉ rồi, Soái Lãng sao không nhìn ra, nhưng thế vẫn tốt hơn là không có phản ứng gì: “Đừng nhìn anh như thế, anh nói không sai đâu, em xem, mâu thuẫn nhỏ xíu giữa chúng ta chính là động lực để quan hệ hai chúng ta phát triển. Dù sao thì mâu thuẫn là thứ yếu, hài hòa là chủ yếu. Còn nữa tính tiên tiến và khúc triết, ý nói quan hệ hai chúng ta trong tương lai có khúc triết, nhưng phương hướng là tiến tới. Chúng ta gặp nhau tuy là ngẫu nhiên, nhưng tới với nhau là tất nhiên...”

Phì... Vương Tuyết Na đang làm mặt lạnh rốt cuộc cũng bị chọc cười thành tiếng rồi, Soái Lãng cũng cười theo, xem đi, dỗ em gái vui vẻ khó khăn nhường nào, tối qua phải học vất vả tới đêm khuya, đến thời đại học trước khi thi y còn chẳng tốn công như thế, may mà có hiệu quả rồi.

Nhưng mừng quá sớm, tuyết đã ngừng, nhưng băng chưa tan, Vương Tuyết Na cười xong quay ngoắt đầu đi, biểu thị sự bất mãn của mình.

“Em không nói cũng không sao, anh biết em càng không nói, trong lòng càng thích anh.” Soái Lãng sán tới.

Vương Tuyết Na nghe mà ức, lớn tiếng phản bác: “Ai thích anh?”

“Em đó, em vừa mới nói hai chữ thích anh còn gì.” Soái Lãng mặt dày vô tận.

“Anh, anh...” Vương Tuyết Na đâu có ngờ mình bị dụ như thế, nhìn quanh, tốt, không có ai, vung nắm đấm nhỏ nện thùm thụp lên lưng Soái Lãng phát tiết.

Soái Lãng không né, mặt sầm xuống, nổi giận rồi, lửa bốc ngùn ngụt: “Em đánh anh à, giỏi thì đánh cái nữa xem.”

Hừ! Vương Tuyết Na tức muốn nghẹn luôn, còn dọa mình nữa, lại lao vào đấm Soái Lãng mấy cái, nhưng đánh thế nào cũng không hả, cắn môi nhìn y phẫn hận, quyết định chiến tranh lạnh tới cùng, nếu không dứt khoát trở mặt thành thù luôn.

Soái Lãng bị đánh thì lại thở phào, đón nhận ánh mắt khiêu chiến của Vương Tuyết Na: “Bảo em đánh là em đánh luôn, thấy em nghe lời như thế, anh bỏ qua đấy, không so đo với em nữa. Xem ra em thích anh nên mới đánh nặng như thế.”

Vương Tuyết Na không nghĩ lại mắc bẫy lần nữa, giơ tay lên muốn đánh, lại không đánh được, đối diện với người này, cô muốn giận cũng không xong, hồi lâu sau mới như hờn dỗi xoay người: “Anh đợi đó, không thèm để ý tới anh nữa.”

Soái Lãng không để mất thời cơ, thành khẩn nỏi: “Anh để ý tới em là đủ rồi, anh chân thành xin lỗi chuyện xảy ra hôm qua, vì chuyện này mà anh xem nguyên lý Marx cả đêm, không dễ dàng gì.”

Vương Tuyết Na giảu môi tựa hờn tựa dỗi, không quên châm chọc một câu: “Hừ, xem cả đêm mà chỉ có chút tâm đắc đó thôi à?”

Tuyết dừng rồi, băng cũng tan rồi, Soái Lãng không dám tỏ ra quá vui mừng, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Anh xem rồi mới nhận ra thấy Vương càng không dễ dàng gì, anh xem một đêm đã không chịu nổi, thầy phải xem cả đời, đúng là bi ai.”

“Đừng có nhắc tới cha em, nếu không em trở mặt.” Vương Tuyết Na trợn mắt lên.

“Được, được không nhắc nữa, hiện giờ anh chỉ có sùng bái và tôn kính thầy, không có ý nghĩ gì khác.” Soái Lãng thật lòng à, thầy Vương sinh ra cô con gái thế này là đại công với nhân loại rồi, thứ khác không đáng để nói nữa: “Em sẽ không vì chuyện này mà không thèm để ý tới anh chứ?

“Riêng chuyện này thôi à, tối qua anh còn làm gì?” Vương Tuyết Na đột nhiên chất vấn.

Soái Lãng hơi chột dạ, chẳng lẽ cô béo kia đi hớt lẻo rồi à: “ Anh có làm gì đâu, anh về nhà luôn mà.”

“Nói dối, Quan Nghiên Tuệ sáng nay tới nhà uy hiếp em, nói nếu không cắt đứt với anh thì bạn ấy cắt đứt với em, anh mắng người ta à?”

“Anh không mắng, anh chỉ trần thuật một sự thật, nói cô ấy đi đêm khẳng định không bị cướp sắc, thế mà cũng tính là mắng à?” Soái Lãng tránh nặng tìm nhẹ nói.

Vương Tuyết Na nhìn Soái Lãng hết sức nghiêm túc vô tội nói câu đó không nhịn được cười, bàn tay nhỏ che lấy miệng, đôi mắt trong sáng mở to hết cỡ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, không có âm thanh nào phát ra nhưng thân hình nhỏ nhắn không ngừng run lên.

Soái Lãng nhìn mà động lòng, lén đưa móng heo ra, muốn vỗ vai cô, muốn vuốt lưng cô, muốn nắm lấy bím tóc dày kia... Nếu tiểu học muội không vui, y tính rồi, sẽ rất chính nhân quân tử nói: Trên áo em có sợi chỉ tuột này.

Tay đưa ra rồi, lòng thấp tha thấp thỏm nghĩ tới hậu quả... Hoặc là không có hậu quả.

Không thử, chẳng bao giờ biết.