← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 111 Một chiêu bất cẩn, bại trong gang tấc. (2)

Khi còn nhỏ, Soái Lãng rất nghịch ngợm, y thích nhất là lừa nha đầu trong khu tập thể, mỗi lần nhìn thấy nha đầu ngốc bê bát ra ngoài sân ăn cơm, y đều rất nghiêm túc, rất trịnh trọng nhắc " Bát em bị thủng kìa.", tám chín phần mười đám nha đầu ngốc sẽ lật bát lên xem đáy bát, sau đó là cơm thức ăn rơi khắp nơi, khóc khóc mếu mếu về nhà mách mẹ

Lớn lên một chút, từ nghịch ngợm Soái Lãng biến thành trẻ hư, tụ tập một đám bạn bè đi bắt nhện, bắt sâu róm đặt lên váy của nữ sinh trong lớp, sau đó thiện chí nhắc nhở:" Này Tiểu Ngọc, váy bạn có con nhện..." Sau đó ngồi nhìn cô nữ sinh ngoan ngoãn la hét vén váy chạy, một đám nhóc con ngồi bàn tán xem chân ai trắng hơn, quần lót màu gì, không những nói, đêm còn gặp giấc mơ màu sắc.

Lại lớn thêm một chút, từ trêu chọc nữ sinh biến thành nhìn với ánh mắt si mê, rồi biến thành động tác nhẹ nhàng ưu nhã, như chân thành mà tự nhiên vén tóc rủ trước trán, say đắm nói:" Em thật đẹp..", rồi ôm vào lòng.

Soái Lãng đưa tay ra mà trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, nhiều tới mức không nhớ rõ nữa, động tác này thực ra y làm tới thuần thục lắm rồi, nhưng chính vì suy nghĩ xấu xa hạ lưu trong đầu nhiều như thế, khiến mỗi lần đối diện với Vương Tuyết Na lại chần chừ.

Cô bé ấy ở ngay trước mắt rồi, vai hơi run run, áo gile ôm lấy bầu ngực gò lên như bánh bao nhỏ, làn da trắng trẻo tựa như viên trân châu thánh khiết, như có sức hấp dẫn thu hút tay y, nhưng lại như có ma pháp giữ nó dừng lại ở không trung.

Thời cơ chưa tới, hoặc là không đành lòng, hoặc là lương tâm thức tỉnh... Soái Lãng cũng không rõ nữa, tay y cứng đờ, hạ quyết tâm, khắc phục gian nan, kiên định tiến tới... Nhưng thời cơ thoáng qua là mất, Vương Tuyết Na nhịn được cười, vừa ngước mắt lên nhìn thấy tay Soái Lãng hướng về phía mình thì như thỏ con kinh hãi nhảy ra sau quát: “Anh làm gì thế?”

“Anh làm gì đâu?” Soái Lãng chớp mắt chuyển sang động tác thể dục cực nuột.

“Hừm, thừa biết anh không làm chuyện gì tử tế.” Vương Tuyết Na không ngốc mà đi tin, lén la lén lút như thế chẳng có gì tốt đẹp.

Một thì hô nơi này không có 300 lượng, một thì bảo A Nhị nhà bên không ăn trộm, Soái Lãng biết tâm tư ma quỷ của mình bị nhìn thấu, mà Vương Tuyết Na cũng biết y không to gan bằng háo sắc trong lòng.

Hai người nhìn nhau, một bên lúng túng làm trò ngốc, một bên đắc ý rụt rè, đúng là chàng có lòng thiếp có ý, chỉ là thời cơ chưa tới.

“Anh đúng là có chuyện tốt, nhưng là phong kiến mê tín, không biết em tin không... Vân tay đại biểu cho vận mệnh ấy.” Soái Lãng xòe tay ra, kiếm cái cớ tựa đúng tựa sai, bằng cấp ngang nhau mà trình độ kém xa, nên y chỉ có thể nói mấy chuyện bịa đặt này.

Vương Tuyết Na bĩu môi: “Anh biết xem tướng tay à, lừa gạt.”

“Là vân tay... Không phải tướng tay, nghìn con người thì có nghìn vận mệnh, cũng có nghìn loại vân tay khác nhau, từ đường vân tay có thể phản ánh vận mệnh và tính cách của con người. Chuyện này có tính khoa học nhất định đấy”

“Ví dụ phần trắng trên móng tay của em ít hay nhiều có thể phản ảnh sức khỏe của em, rồi từ chỗ này, chỗ này có thể đại biểu cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Ví dụ, lấy ngón giữa làm đại biểu, đốt ngón tay của ngón giữa đại biểu cho đầu, cùng các hiện tượng lạ liên quan như đau đầu, cao huyết áp, xuất huyết não. Tiếp theo...” Soái Lãng tay phải chỉ tay trái, nói nghiêm túc vô cùng, có điều vừa nói vừa mắng bản thân bất học vô thuật, sớm biết thế này đã thỉnh giáo Cố lão đầu vài chiêu, dù không đi lừa người cũng lấy ra ghẹo gái được mà.

Nói bậy nói bạ ấy mà Vương Tuyết Na có vẻ lại tin, cảm giác có lý, không giống bịa đặt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh còn hiểu cái này cơ à?”

“Đương nhiên rồi, để anh xem cho em... “ Soái Lãng không ngờ hạnh phúc lại tới bất ngờ như thế, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Vương Tuyết Na đang nghi hoặc, vờ vờ vịt vịt xem bàn tay mềm mềm trăng trắng, miết nhẹ rất chuyên nghiệp.

“... Đây chỗ này, phần bên của ngón cái tướng ứng bên trái thân thể, một bên của ngón trỏ đại biểu bên phải thân thể, phương hướng ngón giữa đại biểu đầu và phần trên thân thể, gốc bàn tay đại biểu nội tạng và phần dưới thân thể... À, nhầm rồi, nam trai nữ phải, anh nhầm tay.”

Nói rồi nắm luôn tay kia của tiểu học muội, thấy cô nhíu mày lại xem chừng tâm tư xấu xa của mình sắp bị bại lộ, Soái Lãng có tình kinh ngạc kêu lên: “Í, từ chỗ này có thể nhìn thấy chuyện thế hệ trước của em.”

“Anh nói bậy hả?”

“Sao lại nói bậy chứ, anh từng theo học một vị phong thủy đại sư đấy... Thế hệ cha em tướng mệnh thanh kỳ, anh chí em có tướng, đào viên tam kết nghĩa, độc xuất mai nhất chi, anh nói đúng không?”

“Hai người, em còn một người chú, sao gọi là đào viên tam kết nghĩa được?” Vương Tuyết Na phản bác.

Soái Lãng khẽ lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc: “Em nghe chưa rõ à, đào viên tam kết nghĩa, độc xuất mai nhất chi, tức là đáng lẽ có ba nhưng vì mất đi một còn hai thôi.”

“Chuyện này...” Vương Tuyết Na tức thì sững người, mắt to chớp chớp có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

Soái Lãng thấy thời cơ đến, vẫn nắm hai tay cô, nào mân mê, nào vuốt nhé, càng vuốt càng thích, đồng thời ra sức nhớ lại bản lĩnh của Cố Thanh Trì, đột nhiên khuôn mặt nhỏ xuất hiện trước mắt.

Vương Tuyết Na nhìn chằm chằm: “Soái Lãng, anh coi em là đứa ngốc để gạt đấy à? Cái gì mà, đào viên tam kết nghĩa, hoàn độc xuất mai nhất chi, nếu em nói cha em có bốn anh chị em, có phải là anh nói ba cộng một thành bốn không?”

Ặc... Soái Lãng cứng lưỡi, lòng kinh sợ nhận ra, mình dùng chiêu này sai người rồi, cái chiêu nát này dùng với bọn ngốc còn được, đem đối phó với học muội thông minh là lộ tẩy ngay, cơ mà mục đích thì đạt được rồi.

Vương Tuyết Na vừa xấu hổ vừa giận, rút hai tay bị Soái Lãng vuốt ve nãy giờ về, lần nữa đấm thùm thụp lên lưng Soái Lãng: “Giở trò xấu này, giở trò xấu này.”

“Ái ái ái, trò xấu gì chứ, anh từng học thật mà, chẳng qua là học không tốt mà thôi.” Soái Lãng mặt dày biện giải.

“Anh chỉ học trò xấu thì có.” Vương Tuyết Na quát, cứ nghĩ mình suýt nữa thì tin là lại xấu hổ thêm vào phần, đấm thêm Soái Lãng vài cái.

Có điều Soái Lãng từ nhỏ ăn đòn với đánh nhau như cơm bữa, thế nên da thô thịt dầy, mấy cú đấm chẳng đau mà còn thấy ngọn ngào, hơn nữa tiểu học muội rõ ràng chỉ che đậy xấu hổ thôi, không phải giận thật, nói đúng là dỗi mới đúng.