Q1 - Chương: 112 Một chiêu bất cẩn, bại trong gang tấc. (3)
Cộc cộc cộc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm hai người đang nô đùa khựng lại, Vương Tuyết Na cuống quýt chỉnh lại cổ áo, lườm Soái Lãng một cái cảnh cáo y không được để lộ. Nhưng Soái Lãng chỉ chỉ sau lưng cô, khẩn trương hỏi nhỏ: “Ai vậy?”
Vương Tuyết Na nhìn theo phía Soái Lãng chỉ, sao cô biết là ai chứ, khẽ nói: “Em không biết.”
Vừa quay đầu lại trả lời, chỉ thấy má mềm mềm lại ram ráp, hơi thở nam nhân phả vào mặt, sau đó mặt hai người tiếp xúc thân mật với nhau... À, không đúng, là Soái Lãng đã để mặt ở đó trước, chỉ đợi Vương Tuyết Na quay lại. Đáng ghét hơn nữa y còn chưa đã, chu môi ra hôn chụt một cái lên gò má trắng mịn trơn láng kia, hôn xong còn vô xỉ nói: “Sao em không cẩn thận như thế? Đụng vào miệng anh rồi này.”
Á... Vương Tuyết Na đứng hình mất mấy giây, một tay ôm chặt lấy gương mặt đã đỏ rực như hòn than, tay kia đưa ra chỉ Soái Lãng, không biết nói thế nào.
“Không được hô, em mà hô lên là gian tình của chúng ta bị bại lộ đấy, anh đi mở cửa.”
Soái Lãng cười xấu xa, trắng trợn uy hiếp Vương Tuyết Na một câu, lách qua người cô đi về phía cửa. Vương Tuyết Na tức tối đá y một phát, Soái Lãng trúng đòn còn chu môi hôn gió dương dương đắc ý.
Cửa mở ra, tâm tình Soái Lãng rất tốt, không ngờ đứng trước cửa là ông chủ Vương, tỉnh bơ như không hỏi: “Có chuyện gì thế ông chủ Vương?”
“Giỏi lắm chàng trai, mọi người đang bận, còn cậu thì lại ở đây tình chàng ý thiếp...” Vương Tiểu Soái ngoẹo cái đầu toàn thịt nhìn Vương Tuyết Na đang vờ ngồi ngay ngắn nhìn màn hình giám sát, háy mắt một cái rồi ngoắc tay: “Lại đây, tôi nói với cậu chút việc, tối nay tôi không tới nữa.”
“Được...” Soái Lãng biết chuyện đã tới hồi kết, nên luận công ban thưởng rồi, đi ra ngoài khép cửa lại, vừa đi lại quay về, thò đầu vào phòng nói: “Hì hì, đợi anh nhé, anh về ngay, hôm nay anh phát tài rồi.”
Vương Tuyết Na thấy y vui vẻ tới mắt mũi híp cả vào một chỗ, hứ một tiếng nghiêng đầu đi, nhưng cảm giác đỏ mặt tim đập nhanh dâng lên trong lòng.
…………. ………….
Văn phòng giám đốc, cũng là nơi Soái Lãng đang dùng làm phòng làm việc tạm thời.
Một tập nhân dân tệ rút từ trong ví của ông chủ Vương ta, thổ hào có cái hay như thế đấy, khi muốn chơi đểu anh sẽ chẳng nể nang gì hết, nhưng khi bỏ tiền cũng rất thống khoái: “Của cậu đấy... Chàng trai, cậu rất được.”
“Ha ha, quá khen, tôi làm được đều là nhờ ông chủ Vương tin tưởng nâng đỡ.” Soái Lãng cầm tiền cũng không khách khí, đếm qua luôn trước mặt, y đếm rất nhanh, không vui nói: “Sao chỉ có một vạn? Ông chủ Vương, một chai năm hào, tổng cộng là một vạn ba nghìn năm trăm đồng, sao lại xóa đi số còn lại?”
“Hôm nay đã bán hết đâu, thế là được rồi.” Ông chủ Vương lập lờ, thái độ rõ là định không trả phần còn lại nữa.
“Chỉ còn lại có hai ba nghìn chai, anh vội cái gì, cứ để đó thong thả đợi còn bán được giá cao ấy chứ! Ông chủ Vương, vụ này ít nhất anh moi ra mười mấy vạn, đừng ăn mồ hôi công sức của người khác chứ!” Soái Lãng dứt khoát đấu tranh, mẹ nó, tưởng y là người dễ bắt nạt chắc.
Thế nhưng xem ra Vương Tiểu Soái không định trả nữa thật, đường hoàng ngồi xuống châm điếu thuốc hút, cười khẩy: “Nhãi con, đừng để tôi nói thẳng ra chứ, cái trò này của cậu có ai mà không biết, trước vay tiền sau làm hóa đơn, cậu thổi lên bao nhiêu chẳng ai biết, nhưng ba ngày cậu vay tiền ba lần, một là 5000 tiền khởi động, hai là hôm qua muốn tăng thêm cái gì nhỉ, một ngày trước sau vay của tôi 9000, cậu mà không xẻo tí nào trong đó chắc? Chẳng qua là trong quá trình diễn ra hoạt động, tôi không dám không cấp thôi.”
Ai bảo làm ông chủ toàn bọn ngốc, trong lòng người ta tinh minh lắm, bị nói trúng tim đen, Soái Lãng chẳng hề đỏ mặt: “Anh có thể không trả tiền, nhưng đừng có phá hỏng danh dự của tôi. Ông chủ Vương, anh tính toán rõ quá nhỉ, anh nói xem, tôi không có chút tiền mời mọi người ăn uống, ai bán mạng làm việc cho anh, anh hỏi nhân viên của anh thì biết.”
“Ừ, nói cũng đúng, có điều cậu đâu phải là người tốt đẹp gì, vừa kiếm tiền vừa tán gái tiện thế còn gì. Được rồi, cứ thế đi, chuyện này của chúng ta kết thúc ở đây, đừng nhắc tới nữa.” Vương Tiểu Soái dập thuốc làm vẻ kết thúc cuộc nói chuyện.
“Biết rồi.” Soái Lãng tuy tức giận song không thể trở mặt được, nhún vai một cái tự an ủi, dù sao cũng không lỗ, mục đích chính của y chẳng phải vì tiền, quay về phòng giám sát.
“Đi đi... À, đợi đã Soái Lãng, cậu đã nghe rõ chưa vậy?”
“Nghe rõ rồi mà.”
“Tôi nói chuyện này kết thúc, có nghĩa là trong siêu thị này không có cửa hàng trưởng Soái nữa, cậu thích đi đâu thì đi, làm gì thì làm, muốn tán em gái ngốc kia tùy tiện, nhưng không phải trong siêu thị của tôi...” Vương Tiểu Soái xem ra đã có chuẩn bị trước, đã có suy tính kỹ càng, chỉ đợi tới giờ phút cuối cùng mới nói ra.
Soái Lãng đang hớn hở định mang tiền về khoe liền sững người tại chỗ: “Nhưng... Cái gì, không đúng, ông chủ Vương? Anh đuổi tôi đi đấy à?”
Vốn tưởng sau việc này Vương Tiểu Soái sẽ vui vẻ chấp nhận cho mình làm việc ở đây, vụ làm ăn này mang về cho hắn lợi nhuận lớn như thế, được cả tiếng lẫn miếng, hay dở gì cũng cho mình ở lại làm việc chứ.
Tiền lương cao thấp không quá quan trọng, quan trọng nhất là Soái Lãng thích làm việc ở đây, có nhiều em gái xinh tươi, bán hàng cũng phù hợp với sở trường của y, không ngờ chuyện còn chưa kết thúc mà đã đuổi người.
Mẹ nó, thỏ vừa vào tay, chó săn cũng đem nấu luôn, thế là thế quái nào?
“Ha ha ha, tôi chẳng có ý gì cả đâu, đừng nghĩ nhiều nhé, sau này có việc gì còn mời cậu ra mặt.” Vương Tiểu Soái đứng dậy, đặt tay lên vai Soái Lãng an ủi.
“Cậu thông minh như thế, kinh nghiệm lại phong phú, giữ cậu ở đây thì lãng phí tài năng quá, cậu đâu phải người đi làm để kiếm vài nghìn tiền công, đúng không? Bằng vào kỳ chiêu này của cậu, đám người làm siêu thị chúng tôi nghĩ không ra...”
“Cậu tới đây làm việc, chẳng vì muốn chơi em gái kia à? Giờ có tiền trong tay, còn thiếu em gái dạng chân ra với cậu à?... Ừ, cứ như thế đi, chàng trai, rất được, tôi không nỡ để cậu đi nhưng mà cái miễu này nhỏ quá, không chứa được cậu.”
Nói rồi vỗ vỗ vai Soái Lãng, hàm ý của hắn diễn giải ra là cậu có tiền, sợ gì gái không theo, nhưng y nghe ra ý khác, có thứ quỷ quái cậu ở đây, tôi làm sao yên tâm được.
“Được, được... Ông chủ Vương, anh đã nói tới mức này rồi mà tôi còn không thức thời thì không biết xấu hổ rồi, yên tâm đi, hết tối nay tôi sẽ tự động biến mất: “Soái Lãng cũng dứt khoát, hít sâu một hơi, nói xong đi ra ngoài.
Cửa phía sau đóng lại đánh sầm một cái.