← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 113 Một chiêu bất cẩn, bại trong gang tấc. (4)

Cảm giác của Soái Lãng lúc này rất tệ, như bản thân là cái giẻ rách bị người ta lợi dụng xong liền vứt đi vậy.

Soái Lãng đã làm hết sức rồi, y thấy mình làm rất tốt, tuy trong quá trình làm việc đụng chân đụng tay một chút, nhưng thực sự vắt óc nghĩ cách làm sao mang lại lợi ích lớn nhất cho siêu thị.

Rồi kết quả lại là như vậy, trong khoảnh khắc đó Soái Lãng có cảm tưởng, thế giới này chẳng có chỗ nào giành cho mình.

Rốt cuộc mình sai ở chỗ nào? Soái Lãng đứng đó nghĩ lại chuyện mình làm mấy ngày qua, đột nhiên trong đầu hiện lên một ông già ăn mặc kiểu cổ lỗ “Nếu là tôi làm chuyện này, tôi sẽ không đứng ra phía trước.”

Có vẻ như tìm ra đáp án, lại tựa hồ không phục, Soái Lãng hít sâu một hơi, xua chuyện này ra khỏi đầu.

Nam nhân có kiêu hãnh thường sẽ không đem tâm tình buồn bã và chán chường của mình truyền cho nữ nhân. Khi Soái Lãng quay trở lại phòng giám sát thì đã điều chỉnh lại tâm trạng, Vương Tuyết Na cũng vừa mới đọc một lượt bài thơ liên quan tới rượu, ngồi đó mũi ngâm nga khe khẽ, thấy y về thì vờ làm mặt lạnh, còn cảnh giác nhích ghế tránh Soái Lãng một chút.

Mặc dù trên mặt tiểu học muội vẫn còn xấu hổ, nhưng không tức giận vì bị khinh bạc, có lẽ hai người họ ngay từ đầu đều đã có cảm giác bị thu hút bởi đối phương, tất cả đều trong dự liệu, chẳng qua thời cơ phát sinh quá đột nhiên thôi.

Nói thế nào nhỉ, nguyên lý của Marx đúng là chân lý, mâu thuẫn là động lực giúp sự việc phát triển, nếu không có mâu thuẫn tối qua, đã không có bước phát triển ngày hôm nay. Lúc này nhìn tiểu học muội còn ý đồ bảo vệ sự dè dặt đã sắp không giữ nổi, khiến Soái Lãng thấy tia sáng của tương lai và tiền đồ.

Gương mặt nhỏ cứ hồng hồng suốt, Vương Tuyết Na tim đập nhanh khác thường, không cần nhìn cũng biết Soái Lãng nhìn trộm nãy giờ, mà đôi mắt rất không thành thật đó chẳng biết là đang nhắm vào đâu nữa cơ, cô phải kiếm chủ đề nói chuyện: “Vừa rồi anh nói phát tài gì thế? Hai người thương lượng chuyện xấu gì ả?”

“Chuyện tốt đấy chứ, ba ngày này anh kiếm được ít tiền... À phải trong số tiền này có một nửa là của em, em nói xem chúng ta nên tiêu thế nào?” Soái Lãng rút một xấp nhân dân tệ từ phía sau ra, tuy bị người ta trở mặt làm hơi khó chịu, nhưng dù sao mà nói cũng lãi rồi, còn lãi lớn, ít nhất có thể ra vẻ trước mắt tiểu học muội.

Quả nhiên chuyện Soái Lãng ba ngày kiếm được một vạn khiến Vương Tuyết Na ngạc nhiên, cầm lấy tiền xem xong trả lại: “Liên quan gì tới em?”

“Đương nhiên là có rồi, nhờ anh vô tình phát hiện em ở đây, nếu không cơ hội này đã chẳng tới lượt anh. Ví dụ về hoạt động marketing này, em có mời sinh viên đại họ Harvard tới, họ chắc gì đã làm được.” Soái Lãng thấy không khơi lên được hứng thú của Vương Tuyết Na thì ba hoa, bị cô xì một cái không coi vào đâu, khiến lòng háo thắng của y bộc phát, khoe khoang thủ đoạn của mình.

Nào là bán rượu tại chỗ, nào là dụ cá mắc câu, mùa thấp điểm bán được hai nghìn chai đã quý, y còn bán tận gấp mười, giúp nhà phân phối rượu đạt thành liên minh, cứ theo cách này mà làm tất nhiên sẽ lãi lớn, Vương Tiểu Soái ăn cả từ siêu thị lẫn nhà phân phối, còn y làm tham mưu, kiếm hơn một vạn.

Tóm lại quay vé trúng thưởng, tiền vé bằng tiền rượu, rút trúng lại còn được phần thưởng lớn, người tiêu dùng được lợi, thương nhân vẫn lãi hơn, hai bên đều có lợi.

Lời từ miệng Soái Lãng nói ra đương nhiên từng câu từng chữ chính thống, hợp quy củ, khiến Vương Tuyết Na mới đầu nghe thì ngạc nhiên, cảm thấy y bố trí khéo léo, nhưng nghĩ kỹ thì lại quay sang chỉ trích: “Anh treo đầu dê bán thịt chó, người thì giảm giá thực ra là tăng giá, đem hàng ế ra làm quà tặng, trò này ai mà không biết? Nếu có người báo lên cục công thương, ông chủ Vương sẽ bị phạt.  Với lại rút thưởng cũng phải đạt tới lượng nhất định, nếu không chẳng bù được chi phí, được chẳng bằng mất.”

“Em gái ơi em sai rồi, em không nhìn ra sao, phí phần thưởng gần như có thể bỏ qua.” Soái Lãng không kiếm được chút tự tin nam nhân nào trước mặt Vương Tuyết Na, tiểu học muội tuy non nớt nhưng thông minh, bị lừa cũng tỉnh ra rất nhanh, đành phải tung sát chiêu.

Vương Tuyết Na không hiểu: “Còn gì nữa?”

Soái Lãng sàn tới gần chỉ khu trao thưởng trên màn hình, lúc này đã là bốn năm giờ chiều, các loại phần thưởng đã được lĩnh bảy tám phần, thế nên tên béo Điền Viên liền trở nên hết sức bắt mắt.

Vương Tuyết Na nghe Soái Lãng thì thầm bên tai, mặt dần dần kinh ngạc, hồ nghi, nghe hết mặt phủ sương: “Các anh lấy hết phần thưởng rồi à?”

“Không lấy hết, nồi cơm điện là thật, giá 68 đồng, ghi 118 đồng, rút trúng nồi cơm điện là thật, trong xe anh còn có hai cái, cho em một cái.” Soái Lãng rốt cuộc đem bí mật ra chia sẻ với người thân cận nhất, không quên quan tâm nói một câu.

“Hả?” Vương Tuyết Na cứ nghĩ trò đẩy giá bán là vô sỉ rồi, nhưng con người sao có thể thấp hèn tới mức độ đó, khiến người ta không còn gì để nói, vậy mà Soái Lãng còn rất đắc ý: “Anh không sợ bị tra à?”

“Người rút trúng laptop chính là vợ cục trưởng cục công thương, Vương Tiểu Soái không dám dùng người của mình, dùng người ngoài là anh để tặng phần thưởng... Một phần ba quỹ phần thưởng được ông ta biến thành quà cáp cho người liên quan.”

“Anh nói cho em biết, nếu muốn thả dây dài thì dùng biện pháp marketing này, đảm bảo có thể thu hút những nhà phân phối rượu, nếu muốn hiệu quả nhanh thì biện pháp tốt nhất là ở phần thưởng... Ai mà ngờ ông ta to gan thế, ăn cả ngắn lẫn dài, kiếm bao nhiêu tiền còn trừ của anh ba nghìn... Trừ thì trừ đi, lại còn đuổi cả anh đi, đoán chừng vì anh biết quá nhiều.”

Soái Lãng trong lòng bực bội muốn kiếm người chia sẻ, không để ý sắc mặt Vương Tuyết Na lạnh dần, thậm chí có chút căm ghét.

“Ra ngoài.” Vương Tuyết Na thình lình nói hai chữ.

“Cái gì?” Soái Lãng đang nói say sưa cho nên không nghe rõ lắm.

“Ra ngoài, em bảo anh ra ngoài, em không muốn nhìn thấy anh.” Vương Tuyết Na đứng dậy, chỉ tay ra ngoài cửa.

Soái Lãng hồ đồ đứng dậy, sau đó bị Vương Tuyết Na liên tục đẩy ra ngoài mới cuống lên: “Này này, em làm sao thế? Chuyện này có phải do anh làm đâu, là giám đốc của bọn em làm đấy chứ.”

“Kẻ hiến kế lừa người còn vô sỉ hơn cả kẻ lừa đảo: “Vương Tuyết Na đẩy thật mạnh Soái Lãng ra ngoài, đóng cửa lại.

Sầm một cái cửa đóng lại.

.....

(*) Soái Lãng đúng là con gà.