Q1 - Chương: 114 Mọi người đều say, ai tỉnh một mình. (1)
Thế là trong thời gian ngắn Soái Lãng bị đuổi ra khỏi cửa tới hai lần, bị đóng sầm cửa trước mặt hai lần, tay giơ lên, lấy dũng khí mấy lần cũng không gõ cửa được.
Soái Lãng cứ nghĩ rằng mình kiếm được nhiều tiền như thế sẽ khiến Vương Tuyết Na nhìn mình với ánh mắt khác, ngờ đâu bị tống ra ngoài.
Chuyện này có gì đâu cơ chứ, thật đúng là.
Đứng hồi lâu, Soái Lãng thực sự nghĩ không thông, vì sao chuyện này còn khiến Vương Tuyết Na tức giận hơn cả bị khinh bạc, thực sự nghỉ nát óc không hiểu.
Thấy tiểu học muội giận như thế, y không dám gõ cửa nữa, quyết định đợi cô nguôi giận hẵng nói.
Khi Soái Lãng đi loanh quanh ngoài cửa siêu thị tới vòng thứ tám trăm rốt cuộc cũng nhìn thấy Vương Tuyết Na xong việc thay y phục từ thang máy tầng hai đi xuống.
Đã chín giờ hơn, toàn bộ hình ảnh biểu ngữ tuyên truyền đã tháo xuống, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng là dân chuyên nghiệp, đóng cửa chưa tới nửa tiếng, Lam Đông Mai đã chỉ huy nhân viên siêu thị chỗ cần bổ xung hàng thì bổ xung, chỗ cần dọn thì dọn, mọi thứ quay trở lại ngăn nắp gọn gàng, lúc này còn đang ở tầng một bận rộn kết toàn trong ngày.
Chỉ là những chuyện đó đã không còn liên quan tới Soái Lãng nữa rồi, trong lòng y bây giờ bị lấp đầy bởi hình ảnh của Vương Tuyết Na, đang hối hận muôn phần, đáng lẽ không nên nói chuyện kia với tiểu học muội, giữ trong lòng là đủ rồi, khoe khoang cái gì chứ?
Vương Tuyết Na đi ra, rõ ràng là thấy Soái Lãng đứng đó mà mặt vẫn lạnh như sương băng, xách túi đi bằng cửa bên, tựa hồ như chẳng quen biết.
Xem ra chuyện nghiêm trọng hơn dự liệu nhiều, cô bé mấy tiếng rồi còn chưa nguôi giận, Soái Lãng thầm than trong lòng hỏng rồi chuyện này không giải quyết sớm e phức tạp, không mời mà tới, theo bên cạnh Vương Tuyết Na, cẩn thận nói: “... Em vẫn giận à, Tuyết Na, em nghe anh nói, tối nay xong việc anh có mời mấy người anh em trong nhà đi ăn cơm...”
Lời bị đứt đoạn, vì Vương Tuyết Na quay sang nhìn Soái Lãng với vẻ mặt vô cảm, khiến y ú ớ không nói tiếp được, ánh mắt cô vô cùng phức tạp như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ khẽ thở dài: “Không cần đâu.”
Bữa cơm hôm nay vốn định chính thức giới thiệu tiểu học muội với đám anh em, chuyện đang rất thuận lợi lại thành thế này, Soái Lãng biết nhất thời không thể khiến cô đổi ý, đành nói: “Vậy để anh đưa em về.”
“Không cần đâu.” Vương Tuyết Na vẫn lặp lại câu nói đó.
Soái Lãng vẫn bám theo: “Em xem em kìa, có gì mà giận chứ? Anh... Anh thực sự có lừa ai đâu, nghĩ đi nghĩ lại, anh không thấy mình làm sai chỗ nào.”
Vương Tuyết Na "ha" một tiếng, giống như cười lại không phải là cười, nhìn Soái Lãng muốn biện giải mà không biết nói ra sao, chỉ lắc đầu: “Không phải em làm sao, mà chúng ta không phải là một loại người...”
“Đương nhiên, nam nữ khác biệt mà, anh đưa em về nhà...” Soái Lãng vội chặn lời Vương Tuyết Na, sợ cô nói ra lời quyết liệt khó cứu vãn, biết cô phản cảm chuyện mình làm: “Anh hứa từ mai sẽ không làm những chuyện đó nữa, anh trả tiền lại, được chưa?”
Vương Tuyết Na dậm chân mấy cái: “Em đã nói không cần rồi, anh có trả tiền hay không thì liên quan gì tới em chứ? Mọi quy tắc đều do anh định ra sao, anh muốn lừa khách là lừa, giờ thấy không ổn liền muốn trả là trả à? Vậy anh trả cho ai?”
“Anh trả cho, cho...” Soái Lãng lắp bắp, trả ai bây giờ, Vương Tiểu Soái á, tất nhiên không thể để tên béo đó hưởng lợi.
Vương Tuyết Na không đợi y nghĩ ra câu trả lời bước đi luôn, đúng lúc này một chiếc xe Honda Quảng Châu màu trắng đỗ lại ở bên đường, bóp còi mấy cái. Nhìn thấy xe tới đón, Vương Tuyết Na chạy nhanh tới lên xe, không quay đầu lại cái nào. Ở vị trí ghế lái thầy giáo Vương hạ cửa kính xuống chào Soái Lãng, Soái Lãng đứng tại chỗ máy móc vẫy tay.
Đi rồi, cứ như thế mà đi rồi, ngay cả thầy Vương nói gì, Soái Lãng cũng không nghe rõ.
“Sao thế Tuyết Na, hôm nay thấy con có vẻ không vui?”
Cha hỏi con gái, lái xe từ từ đi trên đại lộ Trung Châu, trong lòng lấy làm lạ, con gái chưa bao giờ cho mình đi đón, hôm nay lại gọi điện thoại bảo mình tới đón, mơ hồ nhận ra hai người trẻ tuổi có mâu thuẫn. Thái độ của Soái Lãng vừa rồi có chút bất thường, thầy Vương hỏi: “Soái Lãng chọc giận con à, chàng trai đó không tệ, con biết tình huống trong nhà cậu ta không?”
“Cha... Cha nghĩ đi đâu vậy?” Cô con gái ngồi ở ghế sau gắt.
“Được được... Cha nghĩ nhiều rồi, vậy con làm sao thế?”
“Hôm nay con gặp một chuyện rất đáng giận.”
“Chuyện gì? Kể cho cha nghe.”
“Là thế này...”
Còn gái là cái áo bông nhỏ ấm áp của cha, vịn vào lưng ghế, lòng đầy phẫn nộ kể chuyện đã qua. Đương nhiên là chuyện Soái Lãng giở trò ở hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, may mà còn niệm chút tình nghĩa không nói với cha là Soái Lãng làm, nói tới nửa ngày trời cha vẫn thoải mái như không, làm Vương Tuyết Na không hài lòng, đẩy lưng ghế một cái: “Cha, sao cha chẳng có chút phản ứng nào thế?”
“Thế con muốn cha phải phản ứng thế nào?”
“Chuyện quá đáng như thế, cha nghe mà không tức giận à?”
Người cha à một tiếng hiểu ra: “Cha đang rất tức giận: “
“Chẳng giống.”
“Đó là vì công phu dưỡng khí của cha tốt thôi.”
“Hừm, con không thèm nói với cha nữa.”
Vương Tuyết Na vừa giận vừa dỗi ngồi về chỗ, lòng ấm ức lắm, số rượu ế chế tác sơ sài, chỉ thay chút lớp vỏ bên ngoài thôi, vậy mà khách hàng cứ ùn ùn kéo nhau tới mua.
Nếu là trúng thưởng thì còn được đi, nhưng mà phần thưởng cũng bị lấy hết chia nhau rồi, đích thân trải qua một chuyện như thế, cảm thụ sâu hơn là nghe nói nhiều. Nhưng đem kể với cha là người thân cận với mình nhất mà không được tán đồng, cha cô là giáo viên cơ mà, là người luôn dạy cô phải làm việc đàng hoàng, phải làm người ngay thẳng, vậy mà bây giờ nghe một chuyện sai trái như thế lại không hề có phản ứng gì, vậy là sao? Cô thực sự không hiểu.