Q1 - Chương: 115 Mọi người đều say, ai tỉnh một mình. (2)
“Cha nói này Tuyết Na, chuyện này sao con phải nghiêm túc như thế? Vô gian bất thương, đâu phải bây giờ mới có câu nói này, không gian thì không làm ăn được, không ai làm ăn lại không gian, đây là chân lý không thể đảo ngược được thực tế chứng minh.”
“Tất cả xuất phát vì lòng tham, người kinh doanh bày chuyện lừa đảo vì tham, người ta là Thái Công buông câu, khách hàng tình nguyện mắc câu, con giận cái gì? Con xem mua hàng trên TV đi, cả nhân vật công chúng cũng ra mặt tiếp thị, không cần biết hàng hóa tốt xấu đắt rẻ.”
“Người bình thường đã thế, con lại muốn người làm ăn phải trung thực thật thà à?”
Thầy Vương lấy xuất phát điểm từ hiện thực nói chuyện.
“Nhưng mà cũng quá đáng lắm, đã bán rượu kém chất lượng, lại còn lấy cả phần thưởng, con nghe nói bọn họ định mở rộng mô thức này ra các siêu thị khác, như thế sẽ có bao nhiêu người bị lừa chứ?” Vương Tuyết Na kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình.
“Thế thì càng không cần phải giận, giờ các sản nghiệp liên quan tới quốc kế dân sinh đều đi quá giới hạn, thói xấu lan đi, trên làm dưới học. Từ nhà ở xe cộ, tới dầu mỡ mắm muối, không phải hàng giả tràn ngập thì cũng là giá cửa lừa gạt. Đây đã là thực tế xã hội, không phải chuyện ai hay tập thể nào có thể xoay chuyển ...”
“Con thực tập chưa tới một tháng mà đã bất bình với xã hội như thế thì làm sao mà được? Cha đã nói với con thế nào nhỉ, con rời khỏi cổng trưởng học sẽ thấy rất nhiều chuyện chướng tai gai mắt, đừng vội đi ra ngoài xã hội ... Nghe lời cha, cha tranh thủ cho con chỉ tiêu nghiên cứu sinh, tương lai có khởi điểm cao hơn người khác.
Thầy giáo Vương khuyên nhủ con gái, con mình mình biết, đứa bé này từ nhỏ sống trong môi trường quá tốt, có chút lý tưởng hóa, không hiểu nhân gian phức tạp.
Ông vốn chuẩn bị cho con gái con đường bằng phẳng, sau này làm nghiên cứu, ở lại trường dạy học, cuộc sống sẽ bình yên, không ngờ nó nhất quyết muốn ra ngoài, muốn có kinh nghiệm thực tế.
Nói một hồi dài mà không thấy con gái đáp lại, ông điều chỉnh gương chiếu hậu, thấy con gái ngây ra nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Thầy giáo Vương lắc đầu nhè nhẹ, không quá để ý, đó là bài học đầu tiên khi bước ra ngoài xã hội, ai cũng sẽ phải trải qua một lần như thế, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Vương Tuyết Na đầu dựa hẳn vào cửa kính, có chút cô độc nghịch ngón tay mình, cô không thích giọng điệu này của cha, hơi thất thần. Lòng nhớ lại quãng thời gian ở riêng bên Soái Lãng, mặc dù chuyện kia khiến cô phản cảm, không muốn nhìn thấy Soái Lãng nữa ... Nhưng nếu thực sự sau này không gặp nhau nữa thì lại thấy nhớ.
Quay đầu nhìn, xe đã đi qua một con phố, không còn nhìn thấy tấm biển siêu thị Gia Hòa, khắp đường phố ánh đèn xanh đỏ, xe cộ người đi lại vẫn tấp nập như cũ.
Anh ấy liệu có đứng ngây ở đó đợi mình không?
Vương Tuyết Na trong lòng đột nhiên nổi lên suy nghĩ kỳ quái, không cách nào chứng thực, nhưng khiến cô đau lòng.
................ ...............
“Soái Lãng!” Có người gọi.
“Soái Lãng, anh ngây ra làm gì đấy?” Không thấy có phản ứng, người kia lặp lại.
Soái Lãng đúng là đứng ngây ra tại chỗ, quay đầu lại nhìn thấy Lam Đông Mai đang dắt xe đạp điện đi ra.
“Sao thế?” Lam Đông Mai nhận ra sắc mặt Soái Lãng rất kém.
“Có gì đâu.” Soái Lãng lắc đầu, nụ cười gượng gạo mà yếu ớt.
“Sao lại ủ rũ như thế? Không giống phong cách của anh gì cả.” Lam Đông Mai trêu một câu.
Soái Lãng lại cười gượng bước đi, lúc này y chẳng có chút hứng thú trêu ghẹo bà chị cửa hàng trưởng, có vài chuyện luôn ngoài dự liệu, y cứ nghĩ quen với cuộc đời vùi dập rồi, nhưng lần này ...
“Soái Lãng đợi đã ...” Lam Đông Mai dắt xe đuổi theo bóng lưng cô độc kia, cái vẻ tang thương ấy làm ai nhìn thấy cũng nhói lên trong lòng, chợt như nhớ ra chuyện gì, nuối tiếc nói: “Tôi biết chuyện của anh rồi.”
“Biết cái gì?”
“Anh phải đi.”
“Ha ha ha, ông chủ Vương nói với cô rồi à?”
“Không nói, nhưng thông báo với tôi đừng quên phải lấy đủ hóa đơn từ anh.”
“Mai tôi đưa cho cô.” Soái Lãng gật đầu trả lời, không mặn không nhạt.
Lam Đông Mai theo tiềm thức cho rằng Soái Lãng tinh thần sa sút là vì không muốn rời khỏi Gia Hòa, nghĩ tới mai không nhìn thấy vẻ không đứng đắn thích ba hoa linh tinh của y, cô cũng có cảm xúc phức tạp, hít sâu một hơi lấy dũng khí nói: “Anh ... Có thời gian không?”
“Cái này thì tôi dư dả lắm.”
“Vậy cùng ra ngoài ngồi đâu đó đi.”
“Cố chắc muốn đi với tôi chứ, tôi là kẻ lừa đảo đấy.”
Soái Lãng chẳng biết dây thần kinh nào không ổn, tới gần Lam Đông Mai, rất nghiêm túc nói: “ Thực ra ngày đầu tiên gặp tôi, cô đã không hề nhìn nhầm, tôi là kẻ thất nghiệp sống qua ngày, xe là đi mượn, kế hoạch thối tha kia là do tôi nghĩ ra, phần thưởng là quà mà tôi và Vương Tỏa Pháo đem tặng, số rượu kia tôi kiếm một vạn. Tất cả đều là vì tiền thôi, những cái khác đều là cái cớ đấy ... Cô có chắc là muốn đi với tôi chứ, tôi là kẻ tồi tệ lắm đấy.”
Nghiêm túc, đàng hoàng, cùng chút chút chua chát lẫn trong những lời nói đó, trái tim mẫn cảm của nữ nhân có thể nhận ra, Lam Đông Mai vuốt gò má xương xương ram ráp của Soái Lãng, thương xót nói: “Tôi biết, tuy có chút khinh thường anh, nhưng tôi thích sự thẳng thắn của anh ... Đó không phải là lỗi của anh, không có ông chủ tôi chống lưng, anh chẳng làm được, tôi hiểu ông ta mà ... Ngay từ đầu anh nói không sai, tôi là cô em làm công, chúng ta đều là người làm công, nhiều chuyện phải làm thôi, tôi không trách anh.”
“Nói thế trong lòng tôi cân bằng hơn nhiều rồi.” Soái Lãng thở hắt ra, có phần nhẹ nhõm cũng có phần bất đắc dĩ: “Để hôm khác đi, dù sao từ bây giờ tôi lại thất nghiệp rồi, nhiều thời gian lắm, dù sao cũng cám ơn câu nói này của cô.”
“Ừ.” Lam Đông Mai muốn nói lại thôi, cô cũng đã nhìn thấy hai tên gầy béo từ đại sảnh siêu thị đi ra.
Soái Lãng không để ý nhiều, tới khoác vai hai người anh em, thân thiết đi về phía xe.
Xe ô tô đi ngược ra khỏi bãi, Soái Lãng lái xe thò đầu ra chào Lam Đông Mai, hai người vẫy tay nhau hẹn gặp lại như đồng chí. Xe đi rồi Lam Đông Mai vẫn dắt xe đạp điện đứt đó rất lâu, không biết nghĩ gì, đôi mắt bâng khuâng xa xăm ...