Q1 - Chương: 116 Thay đổi con người, làm lại từ đầu. (1)
“Món này, Sơn Thành mao huyết vượng.”
“Món này nữa, Trùng Khánh đại đầu ngư, thêm đĩa thịt luộc.”
“Mực trứng chiên ... Thêm món này nữa.”
“Thịt bò ...”
Hàn Đồng Cảng cầm thực đơn lên, ba tên châu đầu vào một chỗ liên tục gọi món, cứ như chỉ sợ xẻo không mạnh tay thì Soái Lãng không vui vậy.
Phục vụ viên ghi liên tục, khẽ mím môi cười, mấy vị này có vẻ sắp chết đói đến nơi, gọi xong mười mấy món thức giục mau mau đưa lên. Người vừa đi một cái, Điền Viên và Bình Quả hết sức nịnh bợ chạy tới bên Soái Lãng, người đưa thuốc lá, người rót trà, lại còn gọi cả lão đại tới phục vụ.
“Nói thế nào nhỉ, Nhị ca luôn lợi hại nhất, có thể biến đống đồng nát thành tiền.” Bình Quả mặt sùng bái châm lửa cho Soái Lãng.
Điền Viên phụ họa: “Đúng thế, đúng thế, anh em mình kém xa, Nhị ca có ánh mắt hơi bị chuẩn, người khác không tài nào học được.
Soái Lãng đang hút thuốc bị hai thằng khỉ nịnh bợ không ngượng mồm làm sặc thuốc.”
Đến lão đại cũng vỗ mông, mở di động chĩa ra: “Xem bài thơ này đi, tôi dốc hết tâm huyết mới viết ra đấy, viết cho tiểu học muội của cậu, đảm bảo sẽ rung động.”
“Để em xem, để em xem, xem có làm em rung động được không?” Điền Viên cướp lấy di động đọc: “Cho anh một nụ cười /Tựa như chén rượu thuần/ Tựa như làn gió nhẹ/ Tựa như mùa xuân tới /Phiêu dật mà ấm áp/ Trong nụ cười của em ... Phì, chua chết tôi rồi.”
Điện thoại ném lên bàn, từ khi đi học đã chướng mắt với mùi chua trên người đám học văn.
Hàn Đồng Cảng giải thích: “Đừng chê chua, thơ này học theo sự thuần tình của Uông Quốc Chân, lãng mạn kết hợp với một chút u sầu … Anh mày tốn cả buổi chiều viết ra đấy, kết hợp với giọng của Lão Nhị, đảm bảo hiệu quả không ngờ.”
Bình Quả xem xong đưa Soái Lãng: “ Nói cả ngày trăm vạn lời cuối cùng vẫn là cởi quần lên giường thôi ... Trực tiếp chút, hỏi cô ấy, thích anh không? Thích anh thì cùng anh chơi.”
“Úi úi, mỗi từ tựa ngàn vàng.” Điền Viên cứ như nghe tiên âm trên trời, giơ ngón cái khen.
“Này, hai đứa mày cố ý trêu anh hả? Có bản lĩnh thì làm thơ đi.” Hàn Đông Cảng giơ tay lên đe dọa.
Ba người cãi nhau, ai chả biết thơ của Hàn lão địa là nửa viết nửa sao chép, không ngờ Soái Lãng lướt qua di động của Hàn Đồng Cảng rồi đẩy trả: “Đừng cãi nhau nữa, ban ngày chưa đủ mệt à?”
“Không mệt, không mệt, kiếm tiền làm sao mà mệt được hả anh.” Điền Viên cười hì hì, giơ hai tay lên gồng, ra vẻ mình còn sung sức lắm.
Bình Quả tinh tế hơn, nhận ra tinh thần Soái Lãng không ổn: “Nhị ca, làm sao thế, hay bọn chúng thiếu lương của anh? Dám thiếu tiền, em gọi đám đồng hương tới xử cái mạng chó.”
“Không phải ...” Soái Lãng không muốn nói, xua tay bảo mọi người ngồi xuống, sau đó đưa tay vào túi móc tiền ra, đếm vài tờ rồi ném: “Mông Bự, một nghìn rưỡi ... Bình Quả, 500 ...”
“Sao em chỉ có 500?” Bình Quả phản đối.
“Mày lấy hóa đơn dư hơn 1000 rồi, còn chưa biết đủ à?” Soái Lãng lườm một cái, khiến Bình Quả im re, tới lượt Điền Viên tị nạnh, kệ hai thằng khùng, tiếp tục đưa Hàn lão đại 500: “Lão đại, anh vất vả rồi.”
“Ài, thời buổi này văn thơ không đáng tiền mà.” Hàn Đồng Cảng cười đùa một câu, đút ngay vào túi, không chê ít, viết một bài văn kiếm thêm chút tiền ăn trong tháng vậy là tốt rồi.
“Thế là nhiều rồi, anh đánh máy một chút được 500, em la rát cổ 3 ngày được chút xíu.” Điền Viên lại tiếp tục.
“Mông Bự, mày không phục hả, mày mà nhận ra hết hơn 1000 chữ trong bài văn của anh, đọc đúng âm, thì 500 này của mày.” Hàn Đồng Cảng nói đểu.
“Anh cười người ta hả?” Bình Quả nhảy vào giúp thằng bạn chí cốt: “Đọc hết thế quái nào được, đọc một nửa thôi chơi không?”
“Má mày, mày giúp tao hay mày đá đểu tao, tao với mày thi xem ai đọc đúng nhiều hơn, để lão đại làm giám khảo, chơi không?”
Ồn ồn ào ào, bốn người họ tụ tập một chỗ là thế, vừa lắm chuyện lại dễ lạc đề, chuyện đáng lẽ 5 phút làm xong thì mất 20 phút nói linh tinh.
Hàn Đồng Cảng thấy Soái Lãng thong thả bóc lạc ăn, rất văn nhã, không giống thường ngày, đánh mắt với Lão Tứ, thằng này khéo mồm lại sùng bái nhị ca.
Bình Quả nhận tín hiệu hỏi: “Nhị ca, làm sao thế, không phải thất tình chứ?”
“Không đâu, thường thì Nhị ca thất nghiệp mới thế này.” Điền Viên sực tỉnh: “ À không đúng, Nhị ca đang làm ngon lành mà, sao lại thất nghiệp được chứ?”
“Đoán đúng rồi, lần này anh thất tình kèm thất nghiệp.” Tâm tình Soái Lãng chưa kịp điều chỉnh, thấy ba anh em đều dừng đũa nhìn mình, hỏi: “Các anh em, chúng ta thảo luận một vấn đề nghiêm túc đi, có biết tiền của chúng ta lần này, gồm cả tiền của tôi làm sao mà có không?”
Điền Viên nhanh nhảu: “Tiền mồ hôi công sức.”
“Mày chết đi, mày vất vả làm một ngày mà được những 500 đồng à, mày có cái giá đó không?” Soái Lãng mắng một câu Điền Viên im re.
“Thế không phải là tiền thù lao tiêu thụ rượu à?” Hàn Đồng Cảng hỏi
“Lão đại, sao anh cũng ngây thơ quá đi, cái đống hàng nát đó thanh lý được thì không lỗ là may rồi. Bình Quả, chẳng lẽ mày cũng không nghĩ ra trong chuyện này có vấn đề gì à?”
Thấy Bình Quả cũng lắc nốt, Soái Lãng lúc này có khúc mắc trong lòng, cho nên đem hết đầu đuôi câu chuyện nói ra, nói từ ngày đầu mình tới siêu thị ăn vạ xin việc tới ngày hôm nay, khiến ba người há hốc mồm, kể xong cầm cốc bia lên uống cạn luôn: “Chuyện là thế, mọi người nghe hết rồi có cảm thụ thế nào?”
“Làm quá đẹp, chơi quả quá ngầu, biến tướng tặng quà, không ai tra được.” Điền Viên giơ ngón cái lên.
“Em lúc nào cũng sùng bái Nhị ca, chơi thế mới là chơi chứ.” Bình Quả ân cần rót bia.
“Soái Lãng là chuyên gia trong nghề này rồi, cần hai đứa khen à? Nếu không làm sao kiếm ăn được.” Lão đại cũng tán dương, giơ ngón cái: “Gọn, đẹp!”
Bình nghe nếu nghe anh em tán dương thế này, Soái Lãng sẽ đắc ý lắm, hôm nay cảm giác sai sai ở đâu: “Mọi người không thấy làm như vậy là quá vô sỉ à?”