Q1 - Chương: 117 Thay đổi con người, làm lại từ đầu. (2)
“Vô sỉ chỗ nào chứ ạ, làm gì có, hơn bọn em chán, cho anh biết nhé, ổ cứng Kingston bán ở trung tâm vi tính bọn em chẳng có cái nào là thật hết, CPU hàn chân mà bán như mới, tháo linh kiện của bo mạch chủ đem sửa... Chuyện anh làm đã là gì, bây giờ rút thăm trúng thưởng chả cái nào là thật, em mua mãi có trúng đâu.” Điền Viên vừa ăn vừa nói.
“Nhị ca, anh nghĩ gì thế???” Bình Quả thấy khó hiểu: “Kiếm tiền là chính, cái khác đều là thứ yếu, chuyện này có gì to tát đâu, công ty quảng cáo của em chuyên đi làm nhãn mác giả chứ đâu... Đừng nói anh, tòa báo của lão đại, toàn lừa người, anh lật hết tờ báo xem có cái gì là thật không?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm, chắc chắn là có.” Hàn Đồng Cảng bênh vực tòa báo, ba người kia đợi hắn nói, ai ngờ hắn cúi đầu lắm bẩm: “Dự báo thời tiết, chỉ có dự báo sai, chưa từng có dự báo giả.”
“F*ck, lão đại, em khinh anh.” Điền Viên giơ ngón giữa thay lời muốn nói.
Ba người nói chuyện hết sức thoải mái, người này chửi người kia, người kia mỉa mai lại, đem điểu yếu của đối phương ra khai thác triệt để, không ai để bụng.
Chỉ có điều hôm nay thiếu một người tham gia cãi nhau, Hàn Đồng Cảng thấy Soái Lãng ngồi lặng lẽ ăn lạc, phải lên tiếng hỏi: “Sao thế Soái Lãng, mặc dù chuyện này có chút hành vi lừa đảo, nhưng mà với xã hội ngày nay nó lại thành hành vi phổ biến rồi, không ai để ý đâu, đúng không lão tam, lão tứ?”
“Đúng thế, Nhị ca trượng nghĩa khinh tiền, em thích Nhị ca ở chỗ đó.”
Điền Viên đưa ra lời khẳng định cao nhất, xưa nay chỉ có lúc Nhị ca hết tiền chứ Nhị ca không bao giờ keo kiệt, thi thoảng kiếm thêm được một khoản là bọn họ luôn có phúc ăn. Biết hắn và Bình Quả thích nên còn hay mua nước quả, đồ ăn vặt đem về, đến anh em ruột thịt chắc gì đã tốt được với nhau như thế?
“Mày thích anh nhưng em gái không thích anh... Tiểu nha đầu nói anh là kẻ lừa đảo, còn nói kẻ hiến kế xấu còn đáng ghét hơn cả kẻ lừa đảo...” Soái Lãng cảm khái.
Té ra nguồn cơn là ở đây, từ lúc gặp em gái đó, Nhị ca rất khác thường, công nhận em gái đó xinh xắn đáng yêu thật, nhưng có cảm giác không hợp với Nhị ca. Điền Viên và Bình Quả nhìn nhau, chỉ là văn hóa ít, nhất thời không biết an ủi nhị ca ra sao.
“Soái Lãng, cậu thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, cậu không nhìn rõ đối tượng của cậu là ai?” Trong trường hợp thế này lão đại Hàn Đồng Cảng đáng tin cậy hơn.
“Tiểu Tuyết Na có nhà ở Trung Châu, cha là chủ nhiệm bộ môn, vậy thuộc tầng lớp trung lưu rồi, cô ấy không lo cơm ăn, chẳng sợ cái mặc, người ta tất nhiên có theo đuổi tinh thần cao hơn. Nhìn lại chúng ta, từ tốt nghiệp tới giờ, cậu bán sách báo giả và đồ uống, Bình Quả làm quảng cáo giả, Điền Viên bán ổ cứng cũ, tôi thì vì thù lao mà đôi khi phải vắt óc bịa ra tin bài, tất cả vì cơm no áo ấm, chúng ta đều vô tình hoặc cố ý bị động lừa người khác. Chúng ta và người ta là hai tầng cấp khác nhau, không hợp được.”
“Vớ vẩn, cái gì mà cảnh giới tinh thần, đó toàn là lời ra vẻ của bọn có tiền, cầm trong tay thẻ xanh, miệng hô phục hưng dân tộc, ăn tiền bẩn lại kêu gọi làm trong sạch thị trường, đi cửa sau nhưng tuyên ngôn đạo đức, chi tiền bịt miệng người khác lại đòi tự do ngôn luận. Chúng ta kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt, cao thượng hơn bọn chúng trăm lần.” Điền Viên gõ bát, bao ấm ức thì khi đi làm tới giờ phát tiết ra, từng câu từng chữ thể hiện tâm lý thù người giàu.
Bình Quả nhích ghế tới gần nhị ca: “Nhị ca, vậy anh định làm sao? Hay là tối nay không chơi nữa, anh thất nghiệp rồi, tiết kiệm tiền đi.”
“Không cần, hôm nay cứ ăn thật no, sau đó đi KTV, hát thật đã, sau đó đi tắm hơi mát xa, ai không muốn về thì khỏi về, tiền anh chi...” Soái Lãng vung tay tuyên bố, sau đó cầm cốc bia lên, mặt u buồn.
“Có điều từ ngày mai sẽ là khởi đầu mới, anh cáo biệt ngày hôm nay của mình, thoát thai hoán cốt, làm con người mới. Không đi mát xa, không lừa người, kiếm công việc đàng hoàng để làm, anh muốn làm người tốt... Này, nhìn kiểu gì thế, trông anh không giống à?”
"Ọe", chẳng biết ai nôn đầu tiên, nôn thật, trong mồm có gì nôn ra hết.
Chua, thực sự chua quá rồi, chua hơn cả văn thơ của lão đại nữa.
...............................
8 giờ 15 phút sáng, Hoàng Hiểu nhìn thấy chiếc Buick lái vào công ty thủy sản Khấu Trọng, xe vừa mới dừng lại, Soái Lãng từ trong xe ném thứ gì đó ra, Hoàng Hiểu vội vàng bắt lấy, là chìa khóa xe.
“Vật quy nguyên chủ, trong ngoài xe đều được rửa sạch sẽ, xăng đã đổ đầy, cũng đi bảo dưỡng rồi, tốn mất mấy trăm đấy.” Soái Lãng vỗ vỗ xe, xe này đi hơn 7 ngày mới trả, bên kia không đòi, nên y chơi đẹp lại.
Hoàng Hiểu chỉ: “Ông chủ chúng tôi mua xe mới rồi, ngầu không?”
Soái Lãng quay đầu nhìn, cách cổng công ty không xa, có một chiếc Audi, cảm giác quen mắt.
Hoàng Hiểu vênh váo như đại gia, lấy cái chìa khoác khác bên hông ra: “Phải cám ơn ậu đấy, không có ậu lấy xe đi, tôi làm sao được lái xe mới.”
“Ngầu, anh còn ngầu hơn xe.... Vậy nhé, gặp lại sau.” Soái Lãng giơ ngón tay cái lên, khen Hoàng Hiểu một câu rồi bỏ đi luôn.
Hoàng Hiểu đuổi theo ngăn lại: “Khoan đã, sao thế, nói một câu đã đi rồi... Hôm nay là chủ nhật, bận rộn gì chứ? Dù không phải chủ nhật thì ậu cũng làm gì có việc gì đâu?”
“Đúng rồi, cho nên tôi mới phải đi tìm việc.” Soái Lãng trả lời.
Hả? Hoàng Hiểu bấy giờ mới thận trọng đánh giá Soái Lãng, lập tức phát hiện ra vấn đề. Lúc này Soái Lãng mặc nguyên bộ vest rẻ tiền, giày da sạch sẽ, túi đeo vai, khôi phục dáng vẻ lần đầu gặp y, giống hệt thanh niên trẻ trên xe bus, đi khắp nơi tìm việc. Có điều vì từng thấy y mặc áo lụa cổ, đeo tay nải, đi giày vải cho nên cảm giác cứ quai quái, đột nhiên cười ha hả.
“Có cần nhìn kỹ vậy không? Người thất nghiệp ở Trung Châu nhiều lắm, nhìn mỗi mình tôi mà anh đã cười thế này rồi, ra thị trường nhân tài thì anh cười chết luôn à?” Soái Lãng tương cho một câu rồi sải bước đi ra cổng, không thèm chấp người tàn tật.
“Ấy ấy, đừng đi, đợi đã.” Hoàng Hiểu lại đuổi tiếp, nhưng Soái Lãng không dừng bước, đi ra ngoài đường, cách đó không xa có trạm xe bus, vội vàng nói: “Soái Lãng, chiếc xe Buick thế nào? Có muốn lái không?”
“Muốn, anh tặng miễn phí à? Tặng xong thì cấp luôn tiền xăng xe cho tôi lái nữa.” Soái Lãng thay Hoàng Hiểu nói luôn phần phía sau.
Hoàng Hiểu đang hào hứng bắt chuyện nghẹn tới không thở nổi luôn, chỉ mặt Soái Lãng căm tức: “Ậu... Ậu chỉ có cái số làm tùy tùng, vậy mà lên mặt đại gia? Muốn tặng xe còn cho xăng, thế mà ậu cũng nghĩ ra được à?”
“Vậy anh muốn thế nào? Không kèm thêm bất kỳ điều kiện nào hết.” Soái Lãng tất nhiên chỉ trêu hắn thôi.
“Thầy cha có tuổi rồi, nhìn thì không thấy đâu chứ cậu biết mà, ở trong đó bao năm, sức khỏe không tốt. Thầy cha lại không có gia đình, không ai chiếu cố, chúng tôi còn có sự nghiệp riêng, để thầy cha như vậy không có người bên cạnh, chúng tôi không yên tâm. Thân phận thầy cha cũng hơi mẫn cảm, cậu biết đó, tìm người phù hợp không dễ.” Hoàng Hiểu không dám vòng vo nữa, chân thành nói.
“Ông chủ của bọn tôi nói, công việc của cậu giống như ở thôn Kỳ Khất Đang, cậu ở bên chăm sóc trò chuyện thầy cha, lương lậu như cũ, xe do cậu lái, thế nào?”