← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 118 Thay đổi còn người, làm lại từ đầu. (2)

“Chẳng thế nào cả.”

Ai ngờ đối phương nói rất cảm động, Soái Lãng từ chối với giọng nhạt nhẽo: “ Cút sang bên, đến cha ruột tôi mà tôi còn chưa từng chăm sóc, anh bảo tôi đi chăm sóc cho thầy cha nát nào đó, nằm mơ đi.”

“Hả? cậu nói gì?” Hoàng Hiểu tức giận, thấy Soái Lãng lại đi, đuổi theo chặn đường, bộ dạng đừng có thấy nể mặt là làm tới: “Cậu nói thế mà được à? Cha ruột làm sao bằng thầy cha? Nhìn cậu chả ra gì, cha cậu cũng chẳng ra gì nốt, thầy cha thì khác, theo thầy cha có tiền, chúng tôi đều muốn theo thầy cha, thầy cha không chịu.”

“Cha tôi làm sao?” Soái Lãng cũng bị câu này làm nóng máu, đẩy Hoàng Hiểu một cái.

Hoàng Hiểu trước giờ coi thường Soái Lãng, chẳng qua là thằng nhóc con có chút tinh ranh khéo miệng, sao so được với người từng trải bọn họ, thách thức: “Còn sao, cũng là loại chả ra gì chứ sao!”

Chát! Soái Lãng vung tay tát luôn, Hoàng Hiểu nổi khùng xông vào đấm trả, không ngờ vừa đấm một phát, Soái Lãng nhẹ nhàng tóm cổ tay, bẻ ngược ra sau lưng. Hoàng Hiểu toát mồ hôi lạnh vội vàng cầu xin, Soái Lãng hừ một cái đá đít hắn ngã nhào về phía trước: “Nhìn rõ chưa, cha tôi dạy đấy, biết cha tôi làm gì không? Làm cảnh sát, chuyên bắt bọn lừa đảo như anh.”

Hoàng Hiểu bị đau vẫn bật dậy, khuôn mặt khó coi càng méo mó: “Mẹ nó, nói ai lừa đảo, số rượu giả của Lão Tỏa không phải mày bán đi à?”

“Đó gọi là marketing, không giống với các anh.”

“Hừ, bọn tao cũng gọi là kế hoạch marketing nghĩa trang, khác quái gì nhau, chẳng phải là xúi bẩy lừa tiền người ta.”

“Đúng, đều là lừa tiền cả... Các anh cứ làm việc của các anh đi, tôi làm của tôi, cứ dây dưa bám lấy tôi làm gì?”

“Tao thèm bám lấy mày, chẳng qua là thầy cha bảo mày có tiềm lực thôi.”

“Tiềm lực gì?”

“Còn tiềm lực gì, lừa đảo chứ cái gì.”

“Phì.” Soái Lãng nhổ một bãi nước bọt về phía Hoàng Hiểu, tên này tuy mặt mày hung tợn, nhưng thuộc loại hàng nát miệng hùm gan sứa, nhu nhược, nhát gan.

Hoàng Hiểu bị Soái Lãng nhổ nước bọt không dám xông lên, va chạm một cái là thằng nhãi này không đùa được, giờ tiến cũng không được, lùi cũng không xong: “Thế có đồng ý không, trả lời cho dứt khoát đi.”

“Nghe không hiểu à, cút!” Soái Lãng thấy xe bus đã đến, chẳng nhiều lời với hắn nữa, vừa chạy vừa vẫy tay ra hiệu còn người muốn lên, vừa vặn nhảy vào trước khi cửa đóng.

Xoạch một cái cửa đóng vào, Soái Lãng cách cửa sổ thè lưỡi làm mặt quỷ trêu tức.

Xe đi lướt qua bên cạnh, Hoàng Hiểu rốt cuộc cũng nhận ra chỗ khác biệt của Soái Lãng so với người khác rồi, khác ở chỗ nào? Chỉ thấy Hoàng Hiểu dựng ngón giữa lên hướng về xe bus lớn tiếng chửi: “Thằng *** ngu ngốc!”

Có câu họa vô đơn chí, phước bất trùng lai, Hoàng Hiểu đang tức sôi gan thì có điện thoại, vừa nghe mấy câu đã muốn hộc máu: “Cái gì, bị cảnh sát bắt rồi? Làm sao bị bắt, tôi bảo các cậu phải chú ý, chỉ dò tin thôi, tránh gây chú ý mà, làm gì mà để bị bắt?”

“Đại ca, chúng tôi thực sự không làm gì cả, lần nào cũng hết sức cẩn thận, mỗi lần đi hỏi tin đều chia làm hai, một dò hỏi, một trông chừng. Lần này cũng vậy, đang nói chuyện với người ta, đột nhiên có mấy kẻ ở đâu đi qua, hình như uống say, va chạm với người của chúng tôi, sau đó hai bên đánh nhau, rồi cảnh sát tới bắt đi. Đám người kia rõ ràng là cố tình …”

“Được rồi, kiếm thêm một người nữa hỏi tình hình ra sao, nhớ lời tôi, giữ kín chuyện này.” Hoàng Hiểu nắm chặt điện thoại, là người của hắn ở Đại Nguyên, dò hỏi tung tích về Biện Song Lâm, chưa có tiến triển gì thì bị cảnh sát bắt rồi, hắn có chút bất an. Mong rằng đây chỉ là va chạm tình cờ thật, chứ nếu để bứt dây động rừng thì …

Chuyện này … có lẽ chưa nên báo thầy cha vội, đợi vài ngày xem động tĩnh ra sao đã.

.....................

Cái xe bus cũ đi lắc lư, trong xe chen lấn chật chội đầy mùi mồ hôi hơi nóng hầm hập, so với chiếc Buick rộng rãi thoải mái thì kém xa tít, Soái Lãng ngồi trên cái ghế nhựa cứng đau mông khép mắt lại nghỉ ngơi, tuy chênh lệch lớn thế nhưng tâm tính Soái Lãng rất bình hòa.

Mặc dù lúc có tiền cũng lên mặt lèm đại gia một hồi, đi ăn uống, karaoke rồi mát xa, nhưng Soái Lãng chưa bao giờ quên mình là ai, mỗi lần tiêu tiền rất hào phóng, tiêu xong lại xót xa...

Thế nên ngồi xe bus thế này lại khiến y yên tâm hơn.

Kỳ thực Soái Lãng thấy đây mới là không gian sống của mình, mở mắt ra nhìn nam nam nữ nữ, hoặc đứng hoặc ngồi, có người xách theo cả bao lớn, đó là tiểu thương ở Trung Châu, có một đôi ghé tai thi thầm với nhau, hẳn là nam nữ đang giai đoạn yêu đương cháy bỏng. Đa phần là phụ nữ trung niên xách làn nhựa, bận rộn bắt đầu một ngày mới.

Rời đường Lũng Hải đổi xe, đi tuyến 19 tới thẳng đại lộ Trung Châu, xe này là phong cảnh hoàn toàn khác, đa phần là người mắc vest chỉnh chủ, cơ bản đều giống Soái Lãng, mục tiêu có một, thị trường nhân tài.

Đúng thế, Soái Lãng quay về khởi điểm rồi, giống như những người dăm bữa nửa tháng đổi việc hoặc chẳng có việc, thị trường nhân tài là cái nhà trọ thứ hai.

Người tới nơi này cảm giác giống như thuê nhà trọ, mới đầu trong lòng tự tin mình ở tạm thôi, nhưng tới nhiều cũng giống ở nhà trọ lâu, càng ngày càng không tin tưởng nữa. Ví như cảnh bọn họ xuống xe hòa vào biển người, là một hạt cát nhỏ bé trong đó, khiến ta hoài nghi giá trị tồn tại của bản thân.

Tới nhiều rồi nên ung dung, Soái Lãng chẳng giống thanh niên vừa tốt nghiệp hay chưa tốt nghiệp, kết bạn hưng phấn kéo nhau tới thị trường nhân tài thử vận may, y đi thong thả, vừa đi vừa bấm điện thoại, tìm kiếm xung quanh, cho khi thấy một béo một gầy đứng ở cửa hàng điện khí đối diện thị trường nhân tài, vẫy vẫy tay. Hai tên béo gầy chạy về phía Soái Lãng.

Tất nhiên là bộ đôi Điền Viên và Bình Quả rồi, Soái Lãng nhận lấy hồ sơ do Bình Quả in cho, nhét vào túi đeo vai: “Hai đứa đi chơi đi, anh đi thử vận may.”

“Này này Nhị ca, anh chuẩn bị mang cái hồ sơ này đi đâu?” Điền Viên thở hồng hộc túm lấy Soái Lãng định đi.

Soái Lãng ngạc nhiên: “Làm sao thế?”

“Anh xem, cái hồ sơ này mỏng dính, tóm lược công tác chỉ có vài câu, anh từng bán hoa quả, từng làm lái xe, rồi phần thưởng, gì gì đó nữa, đều không có, hồ sơ mỏng dính thế này, bằng thì đỗ vớt, trường thì loại hai, ai mà nhận anh.” Điền Viên nhắc nhở.

“Nhị ca, đây vốn là hồ sơ anh hay dùng, anh xem, cán bộ sinh viên ưu tú, top 10 vinh viên ưu tú, từng là phân phối hàng cho siêu thị, đội trưởng đội xa, chủ quản marketing, anh dùng cái này bao ngầu.” Bình Quả chưa bao giờ quên nghĩ cho nhị ca, rất chủ đáo, chỉ sợ Soái Lãng thất nghiệp.

“Không cần đâu, anh muốn thử xem, anh dùng hồ sơ đúng sự thực xem có tìm được công việc không? Nếu anh chỉ muốn có việc kiếm tiền thì còn phải đi tìm à, hôm qua Trình Quải gọi điện cho anh rủ anh theo hắn xuống nông thôn đưa sách... Anh muốn một công việc đường hoàng, làm việc tử tế để có thể thẳng lưng lên trả lời với bất kỳ ai... Hai đứa đi đi, kệ anh.”

Soái Lãng vỗ vai hai người anh em, xốc lại cổ áo, ưỡn thẳng lưng đi vào thị trường nhân tài, nhìn phía sau cũng giống người đàng hoàng tử tế lắm.

....

Đầu óc Soái Lãng có hơi bất thường.