← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 119 Thay đổi còn người, làm lại từ đầu. (3)

Người đi rồi, Bình Quả ngơ ngác nhìn Điền Viên, Điền Viên ngáo ngơ nhìn Bình Quả, tâm tư cả hai lúc này e là tương đồng, nhị ca làm việc kiểu gì cũng chẳng lạ, nhưng làm việc đàng hoàng thì quá lạ.

Rốt cuộc Bình Quả hỏi trước: “Này Mông Bự, mày nói xem nhị ca biến thành như thế có phải vì sức mạnh vĩ đại của ái tình không?”

Cái từ này làm Điền Viên như chạm phải sắt nóng, phỉ nhổ ngay: “Có rắm chó ấy, mày mà tin vào thứ ấy à?”

“Không, nhưng tao tin vào Nhị ca, mày xem anh ấy như biến thành người khác.”

“Biến thế nào? Bao giờ biến? Tao không thấy.”

“Thật, hôm qua mát xa anh ấy gọi nam ra mát xa... Không lừa mày đâu, thật đấy.”

“Thuần khiết một lần mà thành quân tử thì tao thành thánh lâu rồi.”

“Mày là do công năng có vấn đề, mày và Nhị ca khác nhau.”

“Đcm... Mày muốn ăn đòn hả?”

Hai tên vừa nói chuyện vừa đùn đẩy nhau, một truy đuổi một né tránh, cười hì hì rời khỏi thị trường nhân tài đông đúc.

Thị trường nhân tài vào chủ nhật còn náo nhiệt hơn thường ngày vài phần. Sắp tới tháng 5 rồi, sinh viên các trường đại học sắp tốt nghiệp thành chủ lực ở nơi này, tất nhiên cũng thành lực lượng lao động giá rẻ cho đủ loại công ty lớn nhỏ, tuyển dụng và ứng tuyển đều tích cực như nhau.

Đã một thời gian không tới nơi này, vừa bước vào Soái Lãng không khỏi nhớ tới cảnh gặp gỡ Vương Tuyết Na, cảm giác khi đó như qua mùa đông thấy nắng ấm mùa xuân rực rỡ, khiến y thấy ngọt ngào.

Trước kia mỗi lần tới đây Soái Lãng đều giở đủ mọi thủ đoạn lấn hàng, chen ngang, đùn đẩy, lần này thì khác rồi, không đẩy ai, không đá ai nữa, thong thả xếp hàng trước quầy tuyển dụng tới cương vị mình hứng thú.

Có lẽ, căn bản là chẳng có cương vị gì, nơi này tuyển nhiều nhất là nhân viên bán hàng, loại công việc này Soái Lãng không muốn làm. Ít hơn một chút là cương vị khoác lên mình cái áo giám đốc marketing, chủ quản tiêu thụ, Soái Lãng cũng không muốn làm, vì dù đi bán bảo hiểm hay bán lương thực thì vẫn giống trước kia, phải dùng miệng lưỡi lừa khách hàng.

Vô vị, những nghề đó đều tồn tại trò lừa gạt, Soái Lãng hiện giờ phản cảm nhất là những thủ đoạt lừa người. Chắc do ám thị tâm lý, giờ y nhìn người tuyển dụng lớn tuổi một chút là mơ hồ cảm giác giống Cố Thanh Trì, nếu béo một chút thì giống Vương Tiểu Soái, đi qua một lượt, y chẳng nộp bộ hồ sơ nào.

Tất cả những thứ đó đều trải qua rồi, cảm giác từng thấy biển xanh coi thường sông nước, chẳng có hứng thú gì.

Í, tầng hai?.... Khác với tầng một đông nườm nướp là tầng 2 với biển " Dự trữ nhân tài cao cấp." Làm Soái Lãng nổi lên ý nghĩ, đúng thế, mình đi làm gần ba năm rồi, có kinh nghiệm làm việc, lại có bằng chính quy... Hình như mình phù hợp với điều kiện đấy chứ, sao mình chưa bao giờ dám đi nhỉ?

Trước kia cầm bằng giả nên không dám, nhưng bây giờ mình có bằng thật mà! Thử xem.

Nói đi là đi, Soái Lãng lên tầng hai, quay đầu nhìn lại đại sảnh mấy trăm mét vuông ở tầng một mà chén chúc hàng nghìn người, cái cảm giác "cao cấp" thoát ly khỏi đại đa số khiến cho người ta thêm tự tin.

Tầng hai có một nửa là khu làm việc, một nửa là khu tuyển sinh, lác đác chẳng có mấy người, cơ bản giống chợ bán buôn, hàng lề đường cả đống, hàng cao cấp thiếu hụt. Thoáng chốc do dự, Soái Lãng định đi, ai ngờ có một cô tiếp tân tới bắt chuyện, nhỏ nhẹ lịch sự hỏi: “Thưa anh, có thể giúp gì cho anh ạ?”

Uầy, phục vụ cũng khác bọt thật, không biết có thu phí không? Soái Lãng dè dặt hỏi: “Quầy tuyển dụng ở đây sao ít thế, người cũng không nhiều?”

“Là do thế này ạ, đại bộ phận những người làm việc trên hai năm thì công tác đã ổn định rồi, trừ số ít nhảy việc, chuyển nghề hoặc có tài năng đặc biệt, công ty có nhu cầu đặc biệt mới tới đây.”

“Hôm nay là chủ nhật nên càng ít hơn, nếu anh có hứng thú có thể tới công ty săn đầu người Duệ Sĩ đăng ký, bọn họ có nghiệp vụ qua lại với rất công ty...” Tiếp tân là cô gái hai bảy hai tám tuổi, bề ngoài ưa nhìn, giới thiệu rất chuyên nghiệp, xem ra cũng hiểu đạo lý nhìn người đừng nhìn tướng mạo đối với Soái Lãng không có gì nổi bật vẫn khách khí mười phần.

Soái Lãng ngẫm nghĩ một chút hỏi điều quan trọng: “Có thu phí không?”

“Không cần ạ.” Tiếp tân cười duyên: “Chỉ khi nào hai bên đạt được thỏa thuận mới thú phí, còn đăng ký thì miễn phí.”

“Ồ, cám ơn cô, để tôi thử.” Soái Lãng nghe thấy không mất tiền là yên tâm rồi, thời buổi này trừ tiền mặt ra thì thứ khác y không tin lắm.

Hành lang rất dài, cả tường và sàn nhà đều một màu trắng sáng bóng, đi tới tận cuối mới nhìn thấy cửa kính dán chữ Duệ Sĩ, đó là một phòng làm việc lớn, được chia làm nhiều gian ngăn cách, nắng sớm chiếu sáng cả phòng, một nơi rất sáng sủa.

Soái Lãng phát hiện ra thứ còn rực rỡ hơn ánh nắng, ở ô ngăn cách thứ ba gần cửa sổ, một mỹ nhân công sở tóc dài buông xõa, bộ váy áo công sở trắng sữa đơn giản, đang ngồi vắt chéo chân trước chiếc laptop Apple, hết sức phong cách.

Không cần đoán, đây là công ty săn đầu người có quy mô không nhỏ, Soái Lãng cũng có chút kiến thức về loại công ty này, nghe nói bọn họ có nhãn quang rất độc đáo, săn được một người là kiếm hàng vạn, người báo danh trên mạng không ít, nhưng đáng cho người ta săn không nhiều.

Tự tin lên, ca ca đâu phải gà non nữa, Soái Lãng hít sâu ưỡn ngực, lấy thần thái tự tin gõ cửa.

“Mời vào...” Cô gái ngẩng đầu liên, khuôn mặt tròn xinh đẹp, trang điểm nhẹ toát lên vẻ thân thiện thanh thoát dễ gần, đứng dậy đón Soái Lãng, mời y ngồi xuống trước bàn làm việc, rất khách khí rót một cốc nước.

Cửa đóng kín, điều hòa mát lịm tận xương, nhưng làm thông khí rất tốt, thoang thoảng hương thơm cỏ cây, bước chân vào một cái … chậc chậc, nói thế nào nhỉ, cao cấp đúng là cao cấp mà, so với cái chỗ đông đúc nhốn nháo như cái chợ dưới kia, thực sự khác biệt quá lớn...

Quả nhiên quyết định của mình hết sức đúng đắn, người đàng hoàng là phải làm việc ở chỗ như thế này mới đúng.

Đây là khởi đầu mới của ca ca.

..................

Không hiểu hắn lấy đâu ra cái tự tin đó nhỉ?