← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 120 Bản tính khó dời, ai người hiểu được. (1)

Ngồi trong văn phòng máy lạnh hiện đại sáng sủa, nghe cô gái kia giới thiệu sơ qua chính sách của công ty, cơ bản giống tiếp tân mới, Soái Lãng đưa hồ sơ lên, rất khiêm tốn, cũng rất đề phòng, nói trước: “Tôi vừa vặn thỏa mãn điều kiện, hơn nữa là miễn cưỡng đủ, chỉ mang tâm thái thử xem sao thôi.”

“Không sao, anh cứ yên tâm, bản thân nhu cầu nhân tài là đa dạng hóa.” Cô gái nói chuyện rất dễ nghe, vừa lật xem hồ sơ Soái Lãng vừa hỏi, không để y ngồi đó cảm giác bị lạnh nhạt: “Ngoại ngữ thứ hai của anh là gì?”

“Không, tôi không học ngoại ngữ thứ hai, chỉ có tiếng Anh đại học.” Soái Lãng hơi căng thẳng, đây là nỗi đau vĩnh viễn của y, kỳ thực rất hối hận năm xưa không học tiếng Nhật, chí ít giờ xem phim không cần nhìn mặt mà đoán nội dung nữa.

“Ồ, không sao … Thế sở trường của anh là gì?”

“Sở trường gì cơ?”

“Ví như piano này, vilolin này, hoặc bất kỳ loại nhạc khí nào.” Cô gái nhả chữ cực chuẩn, nghe rất thích, nhất là mấy từ tiếng Anh nghe khác hẳn.

“Tôi không biết mấy thứ đó.”

“Vậy các loại hình nghệ thuật khác, như hội họa, điêu khắc, hoặc sở thích sưu tầm thì sao?”

“Đó có phải môn học bắt buộc đâu.” Soái Lãng cau mày, đi xin việc cần mấy thứ vớ vẩn đó làm gì.

“Xin anh đừng hiểu lầm, Duệ Sĩ chúng tôi dưới tình huống thông thường đều đi sâu tìm hiểu về bản thân nhân tài mình tư vấn, bao gồm cả sở thích cá nhân, tố dưỡng nghệ thuật, có thể phản ánh trực quan tố chất một người. Không phải chỉ những người có thể đảm đương công tác mới gọi là nhân tài, ví dụ giám đốc triển lãm tranh, hoặc ngành nghề văn hóa nào đó có nhu cầu dùng người, cho nên mới có khảo sát này.” Cô gái nhỏ nhẹ dẫn dắt.

Có điều phí công rồi, Soái Lãng nhận ra, mình trừ đôi mắt cực tinh, ra tay đánh người cực nhanh, chạy cũng sở trường ra thì không có sở trường nào đặc biệt, mấy cái này không tiện mang ra khoe, hơi ngượng ngùng lắc đầu: “Không có.”

“Vậy cũng không sao.” Cô gái mỉm cười chuyên nghiệp, là người làm việc này chưa lâu nhưng hồ sơ xem không ít, cô gặp không ít người không tự lượng sức tới đây tìm cơ hội, giống như người trước mắt.

Đặt bộ hồ sơ không có gì đáng xem xuống, quan sát Soái Lãng, áo vest là không thẳng, áo sơ mi caro không chất lượng, trong lòng cô gái đã có nhận định về anh chàng trước mắt: “Anh có hứng thú kiểm tra IQ không?”

“Kiểm tra IQ á, không cần, IQ của tôi không có vấn đề gì.” Soái Lãng khẳng định chắc chắn.

“Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi làm thế để giúp tìm hiểu anh một cách toàn diện. Anh xem, hồ sơ của anh không có biểu hiện gì quá đặc thù, như thế nếu cho vào kho tài liệu nhân tài dự chữ sẽ bị nhấn chìm trong đống hồ sơ ưu tú khác.”

“Từ hồ sơ của anh có thể thấy, anh đã làm qua rất nhiều công tác tiêu thụ, sở trưởng của anh khả năng được phát huy ở phương diện này. Cho nên tôi kiến nghị anh thử một chút, nếu như biểu hiện ưu tú, rất dễ được đơn vị cần người chọn.”

“Dù sao bây giờ thị trường cạnh tranh kịch liệt, từ điều tra thị trường cho tới lập kế hoạch, thiết kế sản phẩm, đều cần nhân tài chuyên môn làm, cho nên nói đây là thời đại IQ quyết định tiền lương không quá.” Cô gái kỳ thực rất thất vọng vì biểu hiện của Soái Lãng, nhưng cô được đào tạo rất tốt, từ đầu tới cuối không thể hiện ra, loại hồ sơ này ở tầng một rất nhiều, khác biệt duy nhất là lớn gan dám tới đây, nên cô vẫn giữ chút hi vọng, hẳn là phải có gì mới tự tin thế chứ nhỉ.

“Được, tôi thử xem.” Soái Lãng quyết định, cảm giác IQ của mình không thua kém ai cả.

Cô gái di chuột, sau đó ấn nút, máy in chạy xoành xoạch, in ra 2 trang A4, cô đưa cho Soái Lãng, xem đồng hồ: “Thời gian 10 phút, bắt đầu.”

Soái Lãng nhìn qua đề kiểm tra một cái liền trố mắt, cảm giác giống như gặp phải chuyện mình chưa thấy bao giờ, vốn cứ nghĩ là mấy cái câu hỏi mẹo hiểm hóc mà hay thấy trên mạng, tối qua ngồi cả đêm đọc hết rồi.

Có điều khi cầm tờ giấy lên Soái Lãng mới phát hiện, cứ chữ Hán vuông vức mà y nhận ra chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại là nào vuông nào tròn, nào tam giác nào hình thoi, nào số nào hoa văn, còn có cả hình người làm động tác thể dục vậy.

Câu hỏi thì giống nhau, tìm ra hình khác biệt, hoặc là căn cứ quy luật chọn ra đáp án...

Hai trang giấy A4, không khác nào thần tiên vẽ bùa, chẳng hiểu cái quỷ gì hết.

“Cái này...” Soái Lãng định nói là cái quái gì vậy, may mà kịp nuốt trở lại không thì để đâu cho hết cái nhục.

Cô gái săn đầu người nhìn vẻ mặt của Soái Lãng cũng chẳng bất ngờ gì, mỉm cười nói: “Kỳ thực đơn giản lắm, chỉ khảo sát năng lực nhận biết, phân tích cùng khả năng phán đoán sự vật, loại trắc nghiệm này không liên quan tới bằng cấp, cả học sinh sơ trung và cao trung đều có thể làm.”

Soái Lãng đã nhận ra sự khinh bỉ khó che giấu phát ra trong lời nói của đối phương, có cảm giác tổn thương.

Cô nói học sinh sơ trung và cao trung đều làm được, tôi không làm được vậy tôi là học sinh tiểu học à? Cầm bút lên, Soái Lãng mang tâm lý không cam lòng, chuyên tâm nhìn từng đề một, lúc hồ nghi, lúc vui mừng, lúc ngẫm nghĩ, khi lại cười, chẳng ai có thể đoán ra y nghĩ gì trong lòng.

Xưa nay Soái Lãng không phải người quá chuyên chú, có điều khi chuyên chú lại không giống người cho lắm.

Ít nhất thì cô gái săn đầu người cảm giác rất quái dị, trước kia người tham gia trắc nghiệm này đều cầm bút viết ngay, làm từng đề từng đề, 25 đề chỉ có 10 phút không hề dư dả. Nhưng vị này quái lạ lắm, mấy phút liền ngồi im bất động, ngay cả cô cũng thấy người này khác thường, đứng dậy đi ra bên cửa sổ tắm ánh nắng rực rỡ vài phút, khi quay đầu, người kia vẫn ngồi không nhúc nhích.

Rốt cuộc là thiên tài hay thằng ngốc?

Cô gái săn đầu người có chút tò mò, có điều cô nghiêng về phần sau hơn, ngồi đây rất ít khi gặp được "nhân tài cao cấp" cầm bằng đại học loại hai và tiếng Anh cấp bốn tới ứng tuyển, hơn nữa chưa từng làm việc ở công ty danh tiếng nào.

Mỗi người tới đây ít nhất có bằng thạc sĩ, có hai ba thứ ngoại ngữ, kém lắm cũng từng làm việc ở công ty nước ngoài.... Còn vị này, lái xe, bán hàng, tiếp thị bảo hiểm? Cô gái nhìn Soái Lãng, mím chặt môi, gồng cơ hàm để không cười, nếu chẳng phải hôm nay là chủ nhật quá buồn chán thì cô chẳng tiếp vị này...

Trước kia không phải không có người ngốc nghếch tơi đây, song sau khi bị đả kích, chưa có ai cười mà đi ra khỏi cửa.

Vẻ mặt đó đã lâu không thấy rồi, cô gái cười thầm nhìn Soái Lãng vẫn còn ngây ra, nhắc: “Hai phút nữa.”