Q1 - Chương: 121 Bản tính khó dời, ai người hiểu được. (2)
Cô gái báo giờ xong mà không thấy Soái Lãng có chút phản ứng nào, nếu là người còn chút thông minh thì bây giờ nên ném bút nói tôi chưa bao giờ thấy loại đề này, sau đó cáo từ mà đi, ít nhất còn giữ một ít thể diện.
Ôi bây giờ công ty lớn tuyển dụng thì chỉ cần chút tì vết là lắc đầu ngay, vậy mà vị này ngoại trừ tỳ vết ra thì chẳng có cái gì cả.
Bất ngờ, khiến cô gái săn người hơi bất ngờ, khi định nhắc nhở thì Soái Lãng đã viết như rồng bay phương múa, vỗ chát bút lên bàn, mặt vui vẻ nhìn cô gái: “Xong rồi.”
Hả? Xong rồi? Cô gái săn người từ cửa sổ quay trở lại bàn làm việc, cầm hai tờ giấy lên.
“Không khó, rất đơn giản, chẳng qua là làm ra vẻ thần bí thôi.” Soái Lãng tự tin nói.
“Thế sao? Đây là bài kiểm tra tiêu chuẩn, là thành quả nghiên cứu nhiều năm của các công ty tư vấn, có tham gia của nhà tâm lý học, chuyên gia giáo dục, anh lại thấy đơn giản...” Cô gái tay cầm đáp án, tay gõ phím.
Trong phòng yên tĩnh hơn vài phần, Soái Lãng không quấy nhiễu cô gái làm việc, rảnh rỗi nhìn quanh, điều kiện của văn phòng này rất cao cấp, ba cửa sổ, năm ô ngăn cách, mỗi ô ngăn cách có máy vi tính, còn có máy in, trên bàn đặt cốc cà phê sứ trắng, thìa vàng, bàn làm việc trắng rất bắt mắt. Sau cửa thủy tinh trong mờ là giá quần áo, treo túi xách nữ màu đỏ, chắc là của cô gái này. Phòng rộng như vậy dù đặt ghế sô pha tiếp khách cũng không chật.
Cảnh tượng này làm Soái Lãng phát hiện, tựa hồ nơi đây giống tình tiết trong mấy phim tình cảm nát, building cao cấp, soái ca mỹ nữ, gặp gỡ tình cờ giữa hành lang, hiểu lầm, va chạm rồi dần dẫn tới chuyện phải tới... Phải thừa nhận, loại hoàn cảnh này rất thu hút.
“Anh Soái...” Cô gái gọi.
“Anh Soái...” Cô gái săn người không vui cao giọng hơn, nhưng không ngờ rằng vị trước mắt lại thoát xác đi mây về gió rồi, phải vỗ tay xuống bàn: “Anh Soái, anh có nghe thấy tôi nói không?”
Soái Lãng đúng là thoát xác thật, y là thế, đầu óc suy tưởng quá nhiều, đâm ra lắm lúc hơi lạc nhịp với cuộc sống thật một chút, rùng mình một cái sau đó ngồi ngay ngắn, tầm mắt nhìn ngang, đợi một kết quả đáng mừng. Dù sao khi y làm bài cảm giác tốt lắm, không giống lúc còn đi học, gãi đầu gãi tai không biết làm sao, cái đề này nhìn qua thì khó chứ, nắm được quy tắc rồi dễ như ăn kẹo vậy.
Bất ngờ là cô gái săn đầu người kia lại chẳng nói gì cả, cầm hồ sơ của Soái Lãng, dùng hai tay khách khí trả lại, y máy móc nhận lấy nhìn cô, cô gái thành khẩn nói: “Anh Soái, tôi kiến nghị anh xuống tầng 1 thử vận may, thời gian này chỉ cần chịu bỏ công sức, cơ hội cho anh rất nhiều.”
“Í, làm sao vậy?” Soái Lãng không ngờ kết quả lại như thế, tuy từ vẻ mặt của cô gái đã đoán ra ít nhiều, vẫn không tin truy hỏi: “Thế nào cũng phải nói cho tôi biết kết quả chứ, tôi biết mình không phải là nhân tài cao cấp, nhưng phải xem tôi kém mức cao cấp bao nhiêu để còn phấn đấu chứ?”
Cô gái săn đầu người không lên tiếng, xoay màn hình vi tính về phía Soái Lãng, kết quả, chữ đỏ, rất to, 85 điểm.
“A, không tệ, 85 điểm.” Soái Lãng vừa nhìn số điểm tức thì vui mừng ra mặt: “Này cô, cái trắc nghiệm này công bằng phết nhỉ, tôi chưa bao giờ được số điểm cao như thế. Nó đánh giá đúng rồi đấy.”
Cô gái săn đầu người cảm giác có cái gì đó nghẹn ở cổ, cái vẻ mặt háo hức có phần thật thà ngây thơ đó khiến cô không đành lòng, hết sức nhỏ nhẹ nói: “Thưa anh, thang điểm 180.”
“Ặc.” Lần này tới lượt Soái Lãng bị nghẹn, không phải chứ, thang điểm gì kỳ ôn vậy.
“Người bình thường là 101 tới 130 điểm, quá 140 điểm là xuất sắc, thấp hơn 80 điểm thì dưới tiêu chuẩn... Cho nên tôi kiến nghị anh xuống tầng 1 thử, nhìn vào kinh nghiệm công tác trước kia của anh sẽ dễ tìm được việc thôi. Thực ra cơ hội rất nhiều, không cần IQ cao đâu...” Cô gái nói hết sức nhẹ nhàng tỏ ra đồng tình, kỳ thực nén cười tới khổ.
“Không đúng, không đúng, có phải cô nhầm rồi không?” Soái Lãng không cam tâm, làm sao có thể như vậy, có chút tức giận, không thể nào, cái bài kiểm tra vớ vẩn.
“Sao có thể được, điểm do máy vi tính chấm, mỗi năm có mấy vạn trường hợp, chưa từng có sai lầm.”
“Sai, chắc chắn là sai rồi... Cô nói tôi là người bình thường, tôi chấp nhận, có điều không thể tới đây một chuyến lại thành trí tuệ thấp chứ? Sao không bảo tôi là thằng ngốc luôn đi.”
“Vừa rồi anh nói trắc nghiệm rất công bằng mà.” Cô gái không vui, kiên nhẫn nói.
“Khi đó tôi có biết điểm tổng là 180 đâu.” Soái Lãng bị kết quả này làm tức hộc máu, làm gì có chuyện vô lý thế, rõ ràng y thông minh hơn rất nhiều người, chuyện này không cần đo cũng biết. Chẳng qua anh đây học hành không tử tế thôi nhé, chứ cái đầu này không kém ai đâu, y dám khẳng định như vậy.
“Tổng điểm bao nhiêu đâu liên quan gì tới việc anh làm tốt hay không?”
“Không thể nào, có quan hệ, chỉ cần không phải thi tiếng Anh hay chủ nghĩa Marx là tôi hợp cách, dù không hợp cách thì cũng thiếu một chút...”
“Anh...” Cô gái săn đầu người cứ há hốc ra mà nghe, kinh ngạc, cuối cùng là phì cười, cười một cái liền nhận ra làm thế không hay, vội che miệng cúi đầu xuống, cười không ngồi thẳng được.
Tổn thương rồi, Soái Lãng cảm thấy tổn thương nghiêm trọng, mặc dù từ nhỏ tới lớn thành tích chẳng ra làm sao, nhưng y chưa bao giờ hoài nghi IQ của mình, tiếp xúc với vô vàn người, y không cảm thấy thua kém về trí tuệ bất kỳ ai. Hôm nay đối diện với cô gái này, nếu đối phương mà là nam, y đã vỗ bàn chửi ba họ rồi, mắt gườm gườm nhìn cô gái kia cười không ngừng, hận không thể ấn xuống XXOO một phen cho hả.
Cô gái hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Soái Lãng mặt tối sầm, áy náy nói: “ Anh Soái, xin lỗi, không phải tôi cố ý hạ thấp anh đâu, có lẽ hệ thống của chúng tôi có sự cố, anh đừng để ý... Có điều loại hồ sơ này, cùng với kinh nghiệm công tác như thế, tôi e anh không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Không cần, cô không cần nghĩ tới cảm thụ của tôi, tôi bị đả kích quen rồi...” Soái Lãng tức giận, nhưng y kiểm soát được: “Nhưng tôi quá bất ngờ, thế này đi, cho tôi hỏi IQ và bằng cấp của cô là gì?”
“Iq của tôi chừng 140, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thi GRE (Graduate Record Examinations), sang Mỹ lấy bằng thạc sĩ, lại thi lấy chức nhận quản lý tư vấn. Ở công ty chúng tôi, rất hiếm người chỉ tốt nghiệp đại học, tệ nhất cũng là thạc sĩ, hoặc hai bằng đại học, không thì tham gia GMAT 、 TLEFL và MSE... Còn có người tinh thông ba bốn ngoại ngữ, cho nên tôi kiến nghị anh...” Cô gái nói hết sức uyển chuyển, giọng điệu không có gì khinh miệt, lời nói cũng thế, nhưng có những điều không thể che giấu.
“Không cần, tôi biết mình phải làm gì, không cần cô kiến nghị.” Soái Lãng rút hồ sơ của mình ra, lấy bút viết xoèn xoẹt vài chữ, đưa tới trước mặt cô gái: “ Tôi dùng hành động thực tế để chứng minh cô sai... Xem đi, đó là đề của người IQ 85 đưa ra cho cô... Có một người Trung Quốc tên là Tào Lý Thống, về sau tới Nhật Bản đổi tên là Cương Bản Nhật Xuyên, sau nữa tới Mỹ đổi tên là Ước Hàn Tào, sau đó nữa lại đến Anh, đổi tên là Tra Lý Nhất Thế... Bốn cái tên này ẩn chứa nội hàm văn hóa, cô nói là gì?”