Q1 - Chương: 122 Bản tính khó dời, ai người hiểu được. (3)
“Anh... Anh kiểm tra tôi?” Cô gái săn đầu người chưa từng gặp phải trường hợp này, có chút tức giận.
Soái Lãng khịt mũi: “Tôi biết cô chẳng làm được mà, không phải muốn biết sở trường của tôi là gì sao? Giờ tôi nói cho cô biết.”
“Có người nào như thế không? Vừa rồi anh làm cái gì, lãng phí thời gian.” Cô gái săn đầu người không cách nào bình tĩnh được nữa, người không biết điều nhiều lắm, IQ thấp lại không biết điều cũng không phải ít.
“Tuyệt đối không để cô lãng phí thời gian đâu, tôi đảm bảo.” Soái Lãng ổn định lại tâm tình bị tổn thương, nhìn cô gái đang nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, thi thoảng lại xem tờ giấy mình viết, đoán chừng là chẳng hiểu đề mình ra, hừ một tiếng khinh miệt: “Sở trường của tôi và các vị không khác là bao, các vị săn đầu người, tôi săn người... Ví như tôi nhìn ra, móng tay của cô cắt giũa vừa vặn, nhưng phần trắng ở móng lại ít, chỉ có ba cái, chứng tỏ cô luôn ở trạng thái bán khỏe mạnh. Cô không phải người Trung Châu, tìm kiếm công tác ở thành phố này áp lực lớn lắm phải không?”
Í, cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không hiểu sao đối phương nói thế, song không có vẻ gì là muốn đổi người đi, vì đối phương nói đúng rồi.
Soái Lãng nói đúng rồi sao? Lại chả đúng à, thời buổi này ai làm việc mà không áp lực chứ? Làm ông chủ còn áp lực nữa là nhân viên. Một câu nói thu hút được sự chú ý của cô gái, Soái Lãng tiếp tục: “Điểm thứ hai vẫn ở tay cô, đầu ngón tay da thô, văn tay mơ hồ, móng tay vênh, da ở mu bàn tay và cánh tay có khác biệt nhỏ, tôi nghĩ cuộc sống của cô ở nước ngoài không ra sao nhỉ? Rửa bát phải không?”
Cô gái săn đồng người vô thức rụt tay lại ngay, giống bị người ta bóc trần vết thương.
“Còn nhiều lắm, tôi nhìn thấy cái túi của cô treo trên giá, tôi không nhận ra nhãn hiệu của nó, nhưng tôi nhìn thấy ở rìa đã hơi mòn, các cô gái ở mặt này rất tỉ mỉ, vậy là cô dùng túi này đã lâu, sở dĩ chưa thay có phải vì tình hình kinh tế không tốt?... Nếu vậy cô tìm được công việc này chưa lâu nhỉ?”
“Kỳ thực từ việc ngày nghỉ mà cô phải ở đây trực ban đã có thể phản ánh địa vị của cô trong công ty chẳng ra sao rồi... Ồ, cô trang điểm rất xinh đẹp, nhưng mà tôi nhìn ra mệt mỏi và lo lắng trong mắt cô, đời sống tình cảm của cô trống rỗng lắm phải không? Nhu cầu không được thỏa mãn chứ gì?”
Giờ thì đối tượng bị người ta thương hại lật kèo rồi, Soái Lãng vốn mang tâm thái đi thử xem sao, được hay không chẳng sao cả, không cần cố ý hạ mình luồn cúi, từng câu từng chữ nói trúng yếu hại đả kích tự tin và kiêu ngạo của cô gái không còn chút gì.
Cô gái hít sâu, tay nắm chặt nhìn Soái Lãng chằm chằm, miệng chuẩn bị nói.
“Không cần nói GET OUT, tôi đi ngay đây. Còn một câu nữa tôi thấy cô nên nghe, cô mở miệng ra là chêm vài câu tiếng Anh vào, chẳng qua là cô muốn thể hiện sự khác người của mình, sợ người ta không biết cô từng ăn cơm Tây.”
“Cái sự lịch sự giả tạo của cô chỉ thể hiện thái độ cao hơn người một bậc, đem lại cho cô thỏa mãn cá nhân thôi. Nhưng nhược điểm của cô là cô càng thể hiện ra cái gì thì cô càng thiếu cái đó, cô càng tỏ ra phô trương càng phản ánh tính cách thiếu tự tin của cô...”
“Cần gì phải thế chứ cô gái, cô ra nước ngoài một chuyến, vỡ mộng trời Tây, mang theo sự tự ti trở về, lại muốn kiếm lấy cảm giác thỏa mãn từ người đồng bào điều kiện kém hơn như tôi, cô thấy việc đó hay lắm sao?” Soái Lãng rốt cuộc đã phun hết ra rồi, giờ đã nhận ra mình tức giận ở đâu rồi, cái thái độ đứng trên cao nhìn xuống của đối phương, cho y làm trắc nghiệm chỉ là muốn trêu đùa y.
Điên rồi, điên thật rồi, cô gái săn đầu người hai mắt phun lửa, mặt trắng bệch như thiếu dưỡng khí, định quát lên " GET OUT", có điều bị Soái Lãng nói khích, hai từ đó không phát ra nổi.
Soái Lãng thì tìm lại tự tin rồi, má nó chứ, ai bảo ca ca đây IQ thấp nào, du học sinh, thạc sĩ, nhân tài cao cấp đấy, ca ca nói vài câu thôi là chẳng còn là cái gì nữa. Đến cửa rồi Soái Lãng còn phì cười quay đầu: “Cái đề đó cả sinh viên năm đầu của Đh Trung Châu cũng làm được, Sư tiểu thư à, cô còn một thiếu sót nữa, IQ cao, EQ lại quá thấp.... Ôi, chẳng có tiền đồ đâu cô em.”
Nói rồi ưỡn ngực đẩy cửa sải bước mà đi.
Người đi rồi, cánh cửa kính vẫn còn lay động, hồi lâu sau cô gái săn đầu người mới lẩm bẩm: “Sao anh ta biết mình họ Sư?”
Hoảng loạn nhìn quanh, đáp án ngay trên bàn, danh thiếp của mình đặt bên trái vị trí Soái Lãng vừa ngồi, trên đó ghi Sư Á Ny, giám đốc phòng tư vấn.
Danh hiệu này đủ dọa người, ít nhất không mất điểm trước mặt người khác, có điều sao anh ta biết mình vừa mới vào công ty? Sư Á Ny bắt đầu hoài nghi tất cả mọi thứ vừa diễn ra, bao gồm cả điểm số trắc nghiệm IQ, vì tất cả lời Soái Lãng nói ra đều đúng, áp lực lớn, tình cảm trống rỗng, thiếu tự tin, còn cả kinh tế không lạc quan...
Cô hoảng loạn không tìm được bất kỳ đáp án nào thỏa mãn, khiến Sư Á Ny lòng trống rỗng, chút ưu thế bằng cấp chẳng còn.
Ánh mắt lần nữa nhìn vào tờ giấy Soái Lãng ra đề, đúng thế, cô không giải được.
Cô rút di động, lại lấy danh sách khách hàng của mình, tìm kiếm người tốt nghiệp Đh Trung Châu... Một đáp án khiến cô tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tìm được một người, nói chuyện qua điện thoại không tiện, gửi tin nhắn lên MSN nói chuyện. Đợi mãi thấy nick đối phương sáng lên, cô đem đề kia gửi cho đối phương.
Đối phương gửi lại bằng dấu???
"Có một sinh viên đh Trung Châu đưa ra cho tôi đề này, anh ta nói có 4 cái tên chứa nội hàm văn hóa, ý là gì?" Sư Á Ny ngõ phím.
Đối phương trả lời hơi chậm:" Đó là chuyện cười tục tĩu của nam sinh Đh Trung Châu, cô phải đọc thế này mới đúng: Triêu Lý Thống ( đâm vào trong), Cương Bản Nhật Xuyên ( Chơi thủng cả sắt), Sáp Lý Nhất Thí ( Cắm thử một lần), Giáo Nhĩ Thao ( phiên âm tiếng Anh của Ước Hàn Tào – việt hóa là Dạy cô chơi), nội hàm thống nhất toàn cầu là F.U.C.K, hắn chửi cô đó!"
Chát!
Sư Á Ny gập ngay laptop lại, máu dồn lên đầu, cô suýt nữa tức xỉu, giờ mới hiểu, y đi rồi còn để lại cái hố, để tự mình nhảy vào.
“Đồ vương bát đản … Bitch... Shit...”
Giận tới tái cả mặt rồi Sư Á Ny dẫm chân, đấm bàn, vẫn chưa hả, đi qua đi lại, chỉ giận mình nhận ra quá muộn, đối phương đã đi mất rồi, nếu không đã ném thẳng cái laptop này vào mặt.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Sư Á Ny đang tức giận cầm lấy di động, còn tưởng là người mình vừa hỏi chuyện, định ấn nút từ chối, không ngờ là điện thoại của giám đốc, vội vàng hít thở sâu mấy lần, vuốt vuốt ngực cho nguôi giận: “Chào giám đốc Liêu.”
“Tiểu Sư, vừa rồi là ai lấy tài liệu IHCE trong kho, IP hiển thị là khu Kim Hà.”
“Là tôi ạ.”
“Đó là kho dữ liệu đánh giá nhân tài cao cấp của nội bộ công ty chúng ta, liên quan cơ mật thương nghiệp, không được tồn tại tài liệu giấy, tất cả tài liệu dùng xong phải tiêu hủy... Cô vừa vào công ty chưa lâu, tinh thần học tập đáng khen, nhưng không thể vi phạm quy định, chuyện này tôi báo cáo lên trên.” Bên kia nghiêm khắc nói.
Sư Á Ny sợ hãi vâng dạ, cúp điện thoại mới nhận ra mình sai ở đâu, cầm đề mà Soái Lãng vừa làm, xem, xem lần nữa... Vỗ trán. Nhầm rồi, nhầm dữ liệu, đưa đối phương là đề kiểm tra nội bộ, nhưng kiểm tra đáp án là trang IQ, biến người ta thành người trí tuệ thấp, hai đề đều kiểu trừu tượng, tổ hợp ký tự hình vẽ, mình chỉ chú ý tới biểu hiện quái dị của đối phương nên phạm sai lầm cấp thấp như thế.
Cắn môi một lúc, cô dứt khoát mở trang IHCE nội bộ, nhập đáp án của Soái Lãng vào, nhấp xong nhìn kết quả hiển thị ngón tay Sư Á Ny run bần bật như gặp phải ma, đứng bật dậy chạy ra ngoài, tới khi đến cửa cầu thang tầng 1 chỉ thấy biển người đông nghịt, tìm đâu ra vị chỉ để lại tên kia...
(*) Soái Lãng chửi cũng đã tai lắm.