Q.1-Chương 123 Một đêm nhu tình, cơ hội chưa hết. (1)
Tám giờ tối, lại tới thời gian thay ca của siêu thị Gia Hòa, vì hoạt động làm đứt đoạn ca đêm bình thường, nên thời gian kinh doanh kéo dài tới 0 giờ mới kết thúc.
Thời gian này Vương Tuyết Na hết giờ làm, giống mọi khi lên tầng 3, thay y phục ở gian thay đồ đơn giản. Cởi áo sơ mi, gile mặc vào váy của mình, người có vẻ uể oải thiếu tinh thần, chẳng biết nguyên nhân là gì, mặc dù có chút khinh bỉ ông chủ nơi này, nhưng đây là nơi làm việc đầu tiên của mình, cô không muốn bỏ dở giữa chừng, càng không muốn làm việc một cách hời hợt.
Hoặc là còn có một nguyên nhân chẳng thể nói rõ, tựa hồ bên cạnh thiếu một người, làm công việc trở nên khô khan buồn tẻ, thời gian làm việc kéo dài, khiến cô thấy mệt mỏi.
Là mệt mỏi về tinh thần.
Bên trái có hai cô gái cũng đang thay đồ, còn ríu rít thảo luận, nhắc tới một cái tên khiến Vương Tuyết Na giỏng tai lắng nghe.
“... Nói thế nào về cửa hàng trưởng Soái đây, rất đẹp trai, lại hào phóng, trước kia phí tăng ca của chúng ta thường chậm cả tháng, anh ấy thì ngày nào trả ngày ấy.”
“Anh ấy mua gà rán cho tất cả mọi người, lúc nào cũng cười thật tươi, nói chuyện không quát mắng ai, dù làm sai cũng thế.”
“Ừ, cửa hàng trưởng Lam chỉ biết nghiêm mặt mắng người ta, trong khi cửa hàng trưởng Soái vui tính hơn nhiều, tôi xếp đồ sai, anh ấy xếp lại còn vừa cười vừa chỉ dẫn nữa... Ôi, người tốt như thế sao lại đi chứ, tiếc quá...”
Sau đó giọng nhỏ xuống, chắc là lại nói xấu cửa hàng trưởng Lam rồi, Vương Tuyết Na kéo cửa đi ra, lòng vẫn còn văng vẳng chữ "tiếc quá" của cô gái kia.
Xuống lầu, đèn sáng trưng, nhìn thời gian, khách hàng thừa thớt, bảo an chào cô, Vương Tuyết Na gượng cười đáp lại. Rời khỏi siêu thị, nghĩ gì đó vô thức dừng lại, bốn phía là phố xá nhộn nhịp, vỉa hè rộng rãi đông đúc người qua lại, lòng trào dâng cảm giác lạ, khao khát ai đó từ trong đám đông đi ra. Nhưng nếu anh ấy xuất hiện, mình phải dùng thái độ gì đối diện đây?
Do dự rất lâu, bước chân Vương Tuyết Na đi như dẫm kiến, dòng xe vẫn ào ào thay đổi chẳng dừng một khắc, bóng dáng quen thuộc kia không xuất hiện một lần, làm cô thất vọng.
Buồn chán đi trên hè, cho tới bãi đỗ xe nhân viên ở bên trái siêu thị, một hàng xe đạp điện dài, Vương Tuyết Na tìm ra chiếc xe đạp nữ màu hồng của mình. Mượn ánh đèn đường từ xa chiếu vào, cô mở khóa dắt xe ra... đột nhiên Vương Tuyết Na không biết nhìn thấy gì hét lên, xe đạp rời tay đổ xuống, sau lưng bỗng nhiên bóng đen bước ra đỡ lấy.
“Là, là anh...” Vương Tuyết Na thở dốc, bầu ngực nhỏ nhô lên hụp xuống, giờ mới nhìn rõ bóng đen đó là Soái Lãng, đang cười như thằng ngốc, lúc muốn gặp thì chẳng thấy, thấy rồi lại tức giận, không thèm để ý, không nói chuyện với y, hậm hực đẩy xe đi trước.
“Này, này... Đừng đi chứ, anh đợi em bao nhiêu lâu, sao vừa gặp đã đi rồi.” Soái Lãng đeo bám.
Vương Tuyết Na mặt nặng mày nhẹ: “Em không muốn gặp anh, anh tới làm gì?”
“Không phải nói tới đợi em sao, em toàn làm muộn, anh không yên tâm.” Soái Lãng viện cớ.
“Được, anh đợi được rồi, giờ anh có thể đi.” Vương Tuyết Na tiếp tục dắt xe đạp, đầu chẳng quay lại.
Có điều Soái Lãng sáng mắt, ít ra còn đáp lại mình, nghe phần nào ấm áp, dù gì được người khác nhớ nhung, được người khác quan tâm cũng tốt hơn là không có ai ngó ngàng mà.
“Còn chuyện này nữa, anh thấy phải làm xong mới đi được.” Soái Lãng rảo bước đuổi theo.
Tới lề đường, Vương Tuyết Na dừng lại, váy hoa viền xanh, chất liệu rất tốt, mép váy kéo dài tới đầu gối, không ngắn cũng không dài, vừa đủ để phơi bày ra cẳng chân trắng nõn, thon thả. Thân hình cô nhỏ nhắn mảnh mai thon thả, mặc chiếc váy này toát lên vẻ thanh xuân đầy sức sống, hoạt bát tươi sáng.
Còn phía bên kia nhìn bất kể từ góc độ nào, Soái Lãng luôn có chút lén lút không đàng hoàng, Vương Tuyết Na môi hơi giảu lên sưng xỉa nói: “Anh thấy anh còn cơ hội à?”
“Hả?” Soái Lãng mắt lồi ra, nhìn bộ dạng cao ngạo của Vương Tuyết Na, lập tức trở giọng: “Em nghĩ đi đâu thế hả? Cơ hội gì chứ?”
“Anh, anh, anh lại muốn giở trò chứ gì, chẳng thèm để ý tới anh.” Người này thật đáng ghét, Vương Tuyết Na nghiến răng làm động tác đẩy xe.
Soái Lãng ở phía sau nắm lấy yên xe: “Hôm qua anh nghĩ suốt cả một ngày, có một số lời anh cảm thấy phải nói cho rõ ràng, đặc biệt là hành vi lừa gạt của em, anh phê bình nghiêm khắc, không thể nào chỉ có em khiển trách anh được.”
“Em lừa gạt á?” Nhắc tới từ mẫn cảm này, Vương Tuyết Na quay ngoắt sang, khuôn mặt nhỏ đanh lại: “Em lừa ai chứ?”
“Em lừa anh, cũng lừa bản thân.”
“Nói bậy!”
“Thế nào là nói bậy? Em rõ ràng là con nhà khá giả không phải lo đi làm, nhưng lại đóng giả nữ sinh không kiếm được công tác. Rõ ràng trong cổ em đeo cái Iphone trị giá mấy nghìn, em nói với anh là hàng nhái. Rõ ràng em biết anh mắng cha Quan Nghiên Tuệ, em không nói ra, đợi anh làm trò cười. Rõ ràng em biết anh trong bụng chả có mấy chữ nghĩa, vậy mà cứ khiêu khích để anh ngâm thơ làm phú, làm anh bêu xấu cho em cười.” Soái Lãng liệt kê ra một loạt lý do, mặt còn làm vẻ ấm ức lắm.
Vì không để Soái Lãng thấy mình đang cười, Vương Tuyết Na mím môi đẩy xe đi, thi thoảng trong mũi vẫn phát ra âm thanh nho nhỏ.
“Còn nữa...” Soái Lãng theo sát: “Em lừa anh đã đành, anh không so đo, nhưng em không được lừa bản thân mình. Anh không cho phép điều ấy.”
“Em lừa bản thân á? Em lừa bản thân khi nào?” Vương Tuyết Na không nhịn được quay sang cãi.
Quả nhiên dưới vẻ ngoài hiền lành kia là em gái ương bướng, Soái Lãng nhìn thấu rồi, mà y cũng thích thế: “Vừa mới rồi, em đứng trước cửa siêu thị rất lâu, đợi anh chứ gì? Rõ ràng là em thích anh, mà lại làm ra vẻ xa cách ngàn dặm.”