← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 124 Một đêm nhu tình, cơ hội chưa hết. (2)

Két! Vương Tuyết Na bóp phanh, sao có người có thể nói ra câu đó một cách thản nhiên đường hoàng đến vậy, khiến tiểu học muội sững sờ mất nửa ngày mới có thể nói thành lời: “Mặt anh dày thật đấy, kiếm chừng đó lý do để bắt chuyện à? Nói xong chưa, chỉ thế thôi chứ gì?”

“Còn nữa... Đêm hôm khuya khoắt tối đen, lại hẻo lánh ít người thế này, anh không yên tâm, anh đưa em về...” Bên cạnh là vỉa hè thênh thang thoáng đáng, đèn từ cột đèn, cửa hiệu, xe qua xe lại sáng trưng như ban ngày, xung quanh tấp nập, Soái Lãng nói mà mặt chẳng đó.

Vương Tuyết Na biết không cắt được cái đuôi này, nửa tức nửa buồn cười, cố nghiêm mặt nói: “Em không rảnh đi đánh bóng mặt đường với anh, em phải về sớm, nếu không về quá muộn cha mẹ em sẽ lo... Anh thích đưa thì cứ đưa, em không ngồi cái xe mà anh mượn đâu.”

Nói rồi đẩy xe lấy đà, đạp một cái vắt chân qua, váy hoa lất phất, tựa như con bướm bay đi, chớp mắt đã ra được.

Đi... Đi rất chậm... Nghe tiếng xe đạp kêu xè xè, gió tối lồng lộng thổi, đi được mấy chục mét, không thấy chiếc xe Buick của Soái Lãng bám theo, cũng không nghe thấy tiếng gọi. Vương Tuyết Na có chút hối hận, không nên làm cao như thế, có điều mới thế mà đã bỏ đi thi cũng chẳng có gì đáng tiếc...

Lại đi thêm mấy chục mét nữa không thấy gì, Vương Tuyết Na nghĩ Soái Lãng bỏ cuộc rồi, má phồng lên như bánh bao quay đầu lại... Suýt chút nữa thì tay lái không vững ngã xuống.

Ở phía sau là Soái Lãng, vẫn bám sát không rời, nhưng không phải đi xe mà là chạy bộ. Hừm, khổ nhục kế sao? Vương Tuyết Na bặm môi, cố ý trêu đùa, tăng tốc độ... Đạp đạp đạp, xe đi được đúng một km mới quay đầu... Đúng như suy nghĩ của cô, Soái Lãng bắt đầu thở dốc, nhưng vẫn theo sau.

Cảm giác lúc đó của Vương Tuyết Na thật khó diễn tả, vừa thương lại vừa kiêu ngạo: “Soái Lãng, xe của anh đâu?”

“Trả, trả rồi.” Soái Lãng trả lời một câu, tăng tốc chạy song song.

“Thế thì anh quá kém cỏi rồi, hiện giờ người ta tới trường theo đuổi mỹ nữ đều lái Mercedes, anh chỉ có hai chân thôi sao?” Vương Tuyết Na chế giễu.

“Hai cái chân của anh còn hơn bốn cái bánh, chẳng qua là cái xe thôi mà, như hiếm lắm ấy.”

“Xì, anh chỉ giỏi bốc phét.”

“Thật, anh không bốc phét, thực ra em hiểu lầm con người anh rồi, nếu anh thực sự buông tay kiếm tiền thì anh sớm phát tài từ lâu, vì cha anh là cảnh sát nên anh không dám. Hơn hai năm qua anh giới hạn bản thân nghiêm ngặt, em nghĩ mà em, anh tới siêu thị em vài ngày đã kiếm một vạn, anh thực sự muốn kiếm tiền thì một cái xe là gì... Này... Em chậm thôi...” Soái Lãng đang nói chợt phát hiện xe lại tăng tốc rồi, không nói còn đỡ, nó ra Vương Tuyết Na đạp vài cái, xe còn đi nhanh hơn, y phải cắn răng mà đuổi.

Ài, sai lầm, nhắc tới chuyện siêu thị làm gì, biết tiểu học muội phản cảm mà.

Lại đi thêm mấy chục mét Vương Tuyết Na mới giảm tốc độ để Soái Lãng thở hổn hển đuổi theo, cô nghiêm mặt chất vấn: “Soái Lãng, anh lừa người thuần thục như vậy, có phải là thường xuyên làm việc đó không?”

“Không, không, tuyệt đối không phải đâu.”

“Còn cãi, anh nhất định có kinh nghiệm phong phú, nếu không làm sao tự tin tuyên bố mua được xe như thế?”

“Thực sự không phải mà.” Soái Lãng muốn tát bản thân, ba hoa này, bốc phét này, đáng đời chưa, mắt đảo một cái là đã có kế, giải thích: “Bí mật này anh không nói cho ai cả, chỉ nói cho em.”

“Anh bịa... Anh lại bịa...”

“Em xem, anh nói mà em cứ không tin … Biết cha anh làm gì không, đại đội trưởng cảnh sát tuần tra, chuyên gia chống lừa đảo hệ thống công an đường sắt. Em biết từ nhỏ anh em sách gì ngoài sách giáo khoa không? (Lừa đảo kim cổ), (Bậc thầy lừa đảo), cuốn anh thích nhất là ( Thuật lừa đảo), biết từ nhỏ anh ở đâu nhiều nhất không? Đồn cảnh sát, em biết nơi đó thế nào không, vì cha anh đi làm chẳng để ý tới anh, để anh trong phòng nhỏ bị khóa, bên cạnh là đám lừa đảo bị bắt trên tàu bị cha anh bắt về...”

Ai ngờ Vương Tuyết Na kêu lên: “Vậy là anh không học cha mình, lại đi học đám người bị cha anh bắt à?”

“Anh...” Soái Lãng á khẩu mất mấy giây: “Em làm sao thế, anh sao lại là kẻ lừa đảo được.”

“Hừm, em thấy anh rất giống.” Vương Tuyết Na không chấp nhận lời giải thích của Soái Lãng, lại tăng tốc.

Quả này thì Soái Lãng ăn đủ rồi, nếu chạy đều thì 5-7 km y vẫn trụ được, nhưng lúc nhanh lúc chậm, lại vừa chạy vừa nói, nãy giờ chưa tới 3 km mà chịu không thấu. Nơi này cách Đh Trung Châu không xa, quá nửa lộ trình làm trên trán mồ hôi nhỏ tong tong, kệ mệt mỏi, vừa lau mồ hôi vừa thở hồng hộc đuổi theo.

Gió đêm thôi tóc mai tán loạn, vén lên mép váy lất phất, bóng hình xinh đẹp trong ánh đèn như có ma lực hấp dẫn Soái Lãng.

Vương Tuyết Na đi xe đạp chợt nhanh chợt chậm, thi thoảng quay đầu lại, thấy Soái Lãng thở dốc đuổi theo, không đành lòng giảm bớt tốc độ, tới khi Soái Lãng đến gần, cách vài bước cảm giác cả hơi nóng trên người y bốc ra.

“Soái Lãng, không chạy được nữa thì về đi, em không ép anh chạy đâu đấy... Anh có dốc sức biểu diễn như thế cũng chẳng ai tán thưởng đâu, có khi còn làm người ta phản cảm thêm đấy.” Vương Tuyết Na nói một câu rất lạnh lùng vô tình, lúc này đã nhìn thấy tòa nhà của Đh Trung Châu rồi, khoảng cách xa như thế vẫn kiên trì đuổi theo, trong lòng cô xúc động lắm chứ.

“Không sao, anh chạy được...” Soái Lãng nói cũng khó khăn hơn: “Anh biết, một vài việc làm của anh khiến em phản cảm, nhưng đó cũng là điểm anh thích em. Kỳ thực anh chỉ muốn nói với em, từ khi gặp được em, anh mới nhận ra trước kia mình sống tệ thế nào, anh chỉ biết làm mọi cách để sinh tồn trong thành phố này, chẳng ai bảo anh làm thế nào là đúng, thế nào là sai. Giờ em nói cho anh biết sống thế nào mới đúng, anh biết rồi, anh muốn thay đổi, không biết em có tin hay không, nhưng thật đấy, anh sẽ thay đổi.”

Vương Tuyết Na quay đầu, mắt thoáng hiện nhu tình: “Nhưng mà em còn nhỏ … Cha em chuẩn bị báo danh cho em học nghiên cứu sinh, cuộc sống của chúng ta sẽ không còn nhiều cơ hội giao cắt với nhau nữa.”

“Không sao, anh cũng còn nhỏ... Không chừng đợi em học nghiên cứu sinh xong anh kiếm đủ tài sản cưới em rồi.” Soái Lãng hùng hồn tuyên bố.

“...”

Cái này có tính là cầu hôn không vậy? Còn chưa bắt đầu yêu nhau nữa là, Vương Tuyết Na còn ảo tưởng sẽ được chàng trai mình yêu quỳ gối cầu hôn lãng mạn như trong phim kìa. Vương Tuyết Na không còn từ ngữ nào để nói nữa rồi.