← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 125 Một đêm nhu tình, cơ hội chưa hết. (3)

“S... Sao không nói nữa.. Sắp, sắp tới...” Soái Lãng đợi mãi không thấy Vương Tuyết Na trả lời mình, nói trong tiếng thở đứt quãng.

Xe phanh kít một tiếng, đỗ lại ở cổng Đh Trung Châu, Soái Lãng không phanh kịp, chạy vượt lên mấy bước, không thấy người bên cạnh nữa mới quay đầu lại: “Sao thế?”

“Soái Lãng.” Vương Tuyết Na nhìn y chạy tới mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, mặt mày phờ phạc, thở không ra hơi, có chút đau lòng: “Sau này đừng làm thế, anh làm thế khiến em cảm thấy bất an đấy.”

“Không, không sao … Anh anh chịu được mà...” Soái Lãng làm ra vẻ không để ý.

“Anh mà còn thế em không để ý tới anh nữa.”

Vương Tuyết Na giận dỗi, cuối cùng không nỡ nặng lời thêm, cô chẳng có tí kinh nghiệm nào ở chuyện tình cảm. Không phải là chưa từng có chàng trai nào thích cô, nhưng cô là bé ngoan, trước khi lên đại học không muốn yêu đương, luôn chủ động né tránh chuyện tình cảm.

Lên đại học rồi thì lại học ngay trường mà nhà mình ở, từ hiệu trưởng tới bảo vệ trông cửa, có ai không biết cô? Tuyệt đại đa số nhìn cô lớn lên. Từ trong lớp tới nhà ăn, đâu cũng có ánh mắt nhìn cô cưng chiều.

Trong hoàn cảnh đó anh chàng nào tiếp cận cũng phát khiếp, vừa gần gũi cô một chút chủ động chuồn êm rồi.

Thế là Vương Tuyết Na như công chúa nhỏ, sống vô tư tới tận lúc này, không biết đối diện với tình cảm của Soái Lãng thế nào.

Cô mím môi nghĩ một lúc mới nói: “Thật đấy, anh không cần làm thế đâu, tuy hôm qua em rất giận anh, nhưng nghĩ lại xung quanh đầy rẫy những chuyện như vậy rồi. Em thấy cha em nói đúng, có những chuyện không thể làm, nhưng có những chuyện phải làm, có điều dù làm nếu không có giới hạn nào, vậy hoàn cảnh xung quanh chúng ta không còn ý nghĩa tồn tại nào nữa.”

“Đúng, đúng, thầy Vương nói rất đúng, làm việc gì cũng phải có giới hạn.” Soái Lãng thấy ngữ khí Vương Tuyết Na đã mềm mỏng hơn thì thở phào.

“Anh đừng có mà nịnh bợ, chuyện anh chửi cha em, em còn chưa nói đâu... Em phải về nhà đây, anh cũng về đi.” Vương Tuyết Na lại lên xe đạp.

Soái Lãng xấu hổ gãi đầu, nhưng không cam tâm với kết quả nửa sống nửa chết thế này, vội gọi với theo: “Này, mai anh vẫn tới đưa em về được không?”

“Mai em không đi làm.”

“Vậy ngày kia nhé?”

“Ngày kia em sẽ bảo cha em lái xe chở em về... Cho anh chạy theo xe hơi, hi hi...”

Tiếng cười như chuông ngân truyền đến, thần hình nhỏ nhắn càng đi càng xa, tới ngã rẽ dừng lại, vẫy vẫy tay với Soái Lãng mới biến mất.

Hạnh phúc, một niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời trào dâng trong lòng Soái Lãng, vậy là cơ hội chưa hết, y cười ngoạc miệng ngồi bịch xuống cổng trường.

Mây đen cuối cùng cũng bị mồ hôi rửa sạch rồi, cô bé rốt cuộc vẫn mềm lòng, không đành lòng thấy mình chịu tội, chuyến đi này của mình thật đáng.

Thực ra từ lúc thấy Vương Tuyết Na đứng ở trước cửa siêu thị đợi mình, nấn ná mãi không về là Soái Lãng biết mình còn có chút vị trí trong lòng cô, chạy mấy km để thử cũng đáng, ít nhất lấy được tư cách làm hộ hoa sứ giả rồi.

Phù phù... Vừa ngồi thở vừa làm vài động tác mở rộng lồng ngực, cổng trường học ra vào thành đôi, chẳng ai để ý tới người ngồi bệt trên nền si măng, những cặp đôi tay trong tay, ghé tai thì thậm, hận không thể dính vào làm một khiến Soái Lãng đố kỵ, thèm khát.

Hạnh phúc đước một lúc trông cảnh nhớ người, khi nào mình mới đạt được tới mức độ này đây? Đến lúc tình tứ trong bụi cây trường mới gọi là sướng.

Tự tưởng tượng rồi bị chính bản thân làm vui vẻ, tiểu học muội thanh thuần cũng có chút bướng bỉnh cứng đầu xuất phát từ chính nghĩa lương thiện, chính sự lương thiện ấy khiến Soái Lãng tự ti.

Có điều Soái Lãng của chúng ta được cái là sống rất lạc quan, chớp mắt cái lại tự an ủi, mọi thứ đều sẽ thay đổi, đợi mình có một công việc đàng hoàng, có cuộc sống ổn định, khi đó sẽ đường đường chính chính cùng tiểu học muội nói chuyện yêu đương...

Mồ hôi toát ra, đêm gió mạnh làm Soái Lãng hơi lạnh, chống tay định đứng lên thì ngẩn người có ba người tạo thành hình tam giác bao vây y ở giữa, nụ cười cứng đờ.

Soái Lãng thận trọng từ từ đứng lên, ba người đó tuổi tác không chênh lệch với y là bao, có vài phần ngạo nghễ, một trong số đó khoanh tay nhìn Soái Lãng.

“Các anh là?” Trong lòng Soái Lãng chớp mắt nghĩ tới một loạt khả năng, xung quanh đây không ít lưu manh, rảnh rỗi chuyên đi rình nam nữ lạc bầy, chẳng lẽ mình thành mục tiêu.

Có vẻ đám sinh viên đi qua đi lại cũng nghĩ thế, đi đường vòng né tránh chỗ này.

“Bớt nói nhảm... Đem thứ có tiền trên người giao ra đây.” Tên bên trái bước tới chỉ tay, không cần làm ra vẻ hung ác, dưới ánh đèn mái tóc nửa vàng đã đủ mất dạy rồi, vừa nói tay vừa rút dao bấm ra xoay trong tay, rất có sức uy hiếp.

Vòng vây từ từ khép chặt, Soái Lãng không dám chạy, lúc này mà chạy, quá nửa bị gạt chân ngã sấp mặt, sau đó thì đấm đá một chấp đến cái quần cũng không giữ nổi, một đánh ba, nếu chơi hết mình thì y không sợ đâu, nhưng không đáng liều với bọn này.

Với lại, thể lực hao hụt nãy giờ còn chưa bù đắp được.

Làm sao bây giờ, trong đầu Soái Lãng lướt qua loạt phương án thoát thân, quan trọng là phải chuồn êm, xảy ra chuyện gì ở đây tới tai tiểu học muội thì công sức tối nay của y bay biến hết.

Nhìn Soái Lãng như sợ tới đờ người, tên bên phải đi tới, đá một phát: “Mau lên, để bọn anh mày ra tay thì không có chuyện khách khí đâu.”

Soái Lãng nhịn đau nhận lấy một đá này, rối rít gật đầu, hai tay cầm quần cởi: “Dạ, vâng vâng ạ...”

Động tác này khiến cả ba tên dừng lại, tên ở giữa hơi béo chút quát: “Này này, con mẹ mày chứ, bọn tao cướp tiền chứ có cưỡng bức đâu, mày cởi quần làm chó gì, trường này nhiều nữ sinh như vậy, có cưỡng bức cũng không tới lượt mày.”

“Đại, đại ca... Tiền tiền, em giấu trong quần sịp.” Soái Lãng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thật thà.

Ba thằng lưu manh khựng người một giây, sau đó cười như điên như dại, một chửi Soái Lãng là thằng đần, một tên cười tí nữa trật lưng, tên ở giữa chỉ mặt Soái Lãng cười chảy nước mắt. Thấy đối phương thật thà như thế, ba thằng lưu manh buông lỏng cảnh giác.