Q1 - Chương: 126 Máu tươi đã đổ, biến cố liên tục. (1)
Ba thằng lưu manh cười gập cả người, đại khái là cả đời chưa từng bao giờ gặp tình huống nào thế này.
Thế rồi đúng lúc đó đột biến phát sinh, bóng đen bên hông Soái Lãng bắn ra, uy hiếp lớn nhất là tên dùng dao không kịp đề phòng, chát một phát, hắn rú lên rùng rợn ôm lấy mũi kêu thảm thiết, dao rơi xuống mặt đường, ngã vật ra sau.
Chỉ thấy vừa rồi thằng ngốc còn cởi quần như được sát thần nhập thân, biến thủ thành công, tên bên phải vừa lui một bước thì đầu "bốp " một phát dính đòn, Soái Lãng áp sát nâng gối, lại hự thêm phát nữa ôm đũng quần gục xuống không ú ớ được tiếng nào.
Tên béo trước mắt vừa nắm tay xông lên thấy bóng đen tạo ra tiếng gió vù vù phát hãi lùi lại, Soái Lãng nào chịu tha, thắt lưng dài hơn mét với phần đai bằng sắt không rỉ sáng bóng loang loáng dưới ánh đèn trông khiếp người, làm hắn toát mồ hôi né tránh.
Tên kia chỉ né được hai ba lần, sau đó bốp phát vào má, kêu đau đớn lăn ra đất.
Đột ngột ra tay, nhanh gọn dứt khoát, ba tên chớp mắt đã gục xuống.
“Chó má... Cướp của bố mày? Đcm chúng mày, tao làm nghề này còn chuyên nghiệp hơn chúng mày...” Soái Lãng chưa hả giận, cứ vậy đạp lên người tên béo, đạp cho hắn liên tục rú lên, không dám có cả ý định đánh trả, tránh đêm dài lắm mộng y thắt lại thắt lưng, thoáng cái lao vào bóng tối dưới chân tường chạy không còn bóng dáng nữa.
Ai mà biết đối phương có đồng bọn không, chuồn cho chắc chứ.
Đợi người đi rồi mới có một tên lảo đảo đứng dậy.
“Đi mau, đi mau, đừng để người ta bắt được có giải thích cũng không xong...” Tên bị thương nhẹ đỡ tên bị đánh gãy sống mũi, máu chảy thành dòng.
Ba thằng lưu manh dìu nhau tập tễnh bỏ đi, kệ đám sinh viên vây quanh xem, chẳng mấy chốc chui vào chiếc santana đỗ ở gần trường, khởi động xe chạy mất.
“Úi da, thằng chó đó ra tay ác quá, người còn mang đồ hàng...” Tên ôm mũi giọng biến dạng, còn chưa rõ mình trúng chiêu ra sao.
“Là thắt lưng … Mẹ kiếp, bao năm rồi tao chưa bị vố nào thế này.” Tên ôm đầu vừa buông tay ra, lòng bàn tay toàn máu.
Tên ôm gò má cũng bị thương không nhẹ, mặt sưng to hơn cả mông, xé giấy vệ sinh ấn vào vết thương, chỉ người lái xe: “Hoàng Hiểu, sao anh không nhắc bọn tôi thằng đó cặn bã như thế?”
Ngồi ở ghế lái chính là Hoàng Hiểu, vui mừng trên đau khổ người khác, cười ha hả chẳng có tí áy náy nào: “Liên quan chó gì tới tôi, tôi an bài các anh thử cậu ta, thử gì không thử lại muốn đi cướp, ba đánh một thành thế này còn dám nói ra à?”
Mấy người trách móc lẫn nhau, xe đi qua một con phố, tìm hiệu thuốc gần nhất, xe dừng lại một cái, Hoàng Hiểu dìu ba người kia vào băng bó. Lúc ở trên xe không để ý, vào hiệu thuốc mới phát hiện toàn máu là máu, tên nặng nhất gãy sống mũi rồi, hiệu thuốc không xử lý được cần phải tới bệnh viện...
Hoàng Hiểu không hiểu, mấy tên này dù gì theo Phùng Sơn Hùng lăn lộn giang hồ nhiều năm, không phải cao thủ nhất đẳng cũng là loại kinh nghiệm, tuy đã rửa tay gác kiếm vài năm nhưng bị đánh thảm như vậy không phải vô lý à?
…………… ………… …………
Đó là chiếc santana kiểu cũ, biển số xe A45 ***
Khi chiếc xe vội vàng lái đi, cả ba tên bị thương và Hoàng Hiểu lái xe đều không nhận ra, xe đi rồi trong bụi cây ở dải xanh hóa bên đường có bóng người đứng dậy, chính là Soái Lãng.
Thế này không phải lưu manh cướp đường, đánh nhau một cái là Soái Lãng biết ngay, bọn lưu manh phản ứng nhanh lắm, ba tên này quá chậm, quan trọng nhất nếu là lưu manh, một tên ăn đòn, hai tên thấy tình thế không ổn sẽ chạy ngay mới đúng, chúng không có cái gọi là nghĩa khí đâu.
Đến khi ba tên đó lên xe càng xác định không phải lưu manh, đồng thời nghi vấn càng lớn. Soái Lãng vẫy tay gọi taxi định đuổi theo, nhưng nghĩ lại thôi, về ngõ Đại Đông Quan.
Đuổi theo cũng vô ích, Soái Lãng gần như đoán ra được lai lịch đám người này rồi.
Còn ai nữa chứ, trừ trêu chọc đám người Cố Thanh Trì thì trong thành phố này có ai lại đi để ý tới thành phần vô sản như y? Ngồi vào trong xe, Soái Lãng bực bội, tới giờ chưa hiểu Cố Thanh Trì có ý đồ gì mà đuổi cùng giết tận mình như thế? Vì tiền à, mình làm quái gì có, vì người à, mình chẳng ra cái gì?
Vậy chỉ có một khả năng, ông ta muốn bồi dưỡng một tên lừa đảo làm người nối nghiệp.
Nhưng mà không thể nào, dù Khấu Trọng hay Phùng Sơn Hùng đều là ông chủ nhỏ rồi, bọn họ chắc chắn không phải là người hành tẩu giang hồ, kiếm sống tứ phương, hơn nữa có chuyện kinh doanh đàng hoàng, không phải bọn lừa đảo làm một vố chạy nơi khác. Cơ mà họ tôn sùng Cố Thanh Trì như thế...
Mẹ nó... Không phải lão già đó là dân XHĐ chứ?
Cái này, không phải là không thể, ai mà biết sau vẻ ngoài hiền từ của lão già có phải kẻ giết người như ngóe không?
Không xong rồi, phải rời ổ thôi, bị đám này bám lấy không phải chuyện tốt.
Soái Lãng ngầm quyết định, bất kể là tập đoàn lừa đảo hay tổ chức XHĐ, bị chúng nhắm vào thì đừng mong sống yên lành, không phải lợi dụng ép buộc làm việc gì thì cũng kéo mình nhập bọn. Trong lòng Soái Lãng có chút sợ hãi, vừa rồi ra tay quá nặng, e bị chúng báo thù, thời buổi này thuê người ném trộm mấy viên gạch còn dễ hơn tìm gái gọi.
Xe tới ngõ Đông Quan khu Đông Tân, nhìn cái phố lao động dây điện chằng chịu trên trời như thập niên 90, cái chỗ hỗn tạp này làm Soái Lãng yên tâm hơn hẳn, trả tiền xuống xe.
Vừa đi về phía ngõ, Soái Lãng vừa thầm nhẩm tính, hay là chuyển khu luôn, tới khu Trung Nguyên, không thì ra hắn phía nam kiếm việc, lâu rồi sẽ không nhớ tới chuyện này nữa, dù sao bọn chúng không phải ăn no rửng mỡ rồi đi kiếm mình chơi không làm gì
“Đứng lại...”
Bên mé trái có người quát làm Soái Lãng giật nảy mình quay sang, một nam nhân trẻ mặc sơ mi trắng, tóc rẽ ngôi đứng bên chiếc SUV chỉ vào y, dáng người tầm thước, mặt rất trắng trẻo sạch sẽ.
Mẹ nó, đám âm hồn bất tán truy đuổi mình tới tận đây cơ à? Khoảng cách chỉ mấy bước, Soái Lãng đã nắm tay chuẩn bị tấn công cướp đường chạy, không ngờ đối phương đứng cách tầm đánh của y hỏi: “Anh tên là gì?”
“Anh quản được à?” Soái Lãng dùng tiếng bản địa Trung Châu, rất quê rất láo, đảo mắt nhìn bốn phía.
“Anh họ Soái phải không?” Người kia có phần hồ nghi.
“Có cả cái họ này à, người ta gọi tôi là soái ca có tính là họ Soái không?” Soái Lãng toàn thân bước vào trạng thái chuẩn bị cao độ, tựa như con thú đối diện với nguy hiểm, bề ngoài làm ra vẻ dửng dưng muốn bỏ đi.
“Này tôi hỏi anh đấy, đứng lại, tôi là... Á..”