← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 127 Máu tươi đã đổ, biến cố liên tục. (2)

Người kia đi tới đặt tay lên vai Soái Lãng, không ngờ biến cố xảy ra, chớp mắt tay bị khóa, vặn, bẻ ngoặt, người bị xoay lại, bị đau kêu lên.

Soái Lãng ở sau lưng đá một phát vào khuỷu chân, đối phương khụy xuống, y bồi thêm một phát vào mông: “ ... Chỉ có thế mà chơi với tao à? Về bảo Cố lão đầu, dám đến quấy nhiễu tao, tao dẫn cảnh sát tới diệt lão.”

“Anh ... Anh là cảnh sát à?” Đối phương nhịn đau hỏi, giọng quái dị.

Hỏi một phát liền ăn đòn, Soái Lãng ra tay là không nhẹ, đá liên hồi: “Không tin à, đòn khóa tay vừa rồi của cảnh sát đấy …”

“Buông tay ...” Cửa xe mở ra, một cô gái tóc xuất hiện, vóc người cao ráo, áo phông ngắn tay bó sát người, phía dưới là quần jean màu nhạt, mái tóc ngắn gọn gàng, gương mặt nghiêm nghị mà vẫn mê người, mắt hạnh trợn tròn, chạy nhanh tới quát rất có uy: “Nghe thấy không hả, buông tay ...”

“Chà, em gái xinh đẹp như thế cũng làm lưu manh sao?” Soái Lãng lúc này làm gì có chuyện trúng mỹ nhân kế, ngược lại tay càng giữ chặt hơn.

“Chị Phương, anh ta nói anh ta là cảnh sát ... Chị xem có giống ảnh không?” Người bị bẻ tay mặt mày nhăn nhó nói, quả nhiên vừa nói một phát là lại bị ăn đòn, hai cú đá liên tiếp làm hắn nói không dứt câu.

Cô gái kia không kịp quan sát Soái Lãng, xông tới muốn giải cứu người bạn bị khống chế, ai ngờ vụt một phát, cô hoảng hồn lùi lại, bóng đen lướt qua trước mặt trong gang tấc, là Soái Lãng vừa tung chân đá. Cô gái tuy bị bất ngờ song phản ứng không hề chậm, lùi liền hai bước nữa quát lanh lảnh: “Bất kể anh là ai, tôi cảnh cáo anh, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, hành vi của anh gây cản trở công vụ, đã cấu thành tội tấn công cảnh sát rồi.”

“À, giờ lại biến thành loại lưu manh có giấy phép đấy hả?” Soái Lãng mỉa mai, y chả có thiện cảm gì với cảnh sát, huống hồ còn chẳng tin đối phương là cảnh sát: “Súng không mang, còng không có, bằng vào loại con lừa này mà đòi làm cớm à?”

“Vậy thế này thì có tính không?” Cô gái nói xong rút từ bên hông ra một cái còng tay sáng loáng.

Bỏ mẹ, từ nhỏ tiếp xúc với thứ này nên chỉ nhìn một cái là Soái Lãng biết ngay là đồ thật trăm phần trăm.

Nếu nói tới lưu manh chân chính thì phải như Soái ca nhà chúng ta, không nói không rằng, không có bất kỳ dấu hiệu nào, thoáng thấy nguy hiểm một cái là co chân chạy như thỏ, chớp mắt biến mất trong ngõ tối

“Đứng lại!” Người bị bẻ tay định đuổi bị nữ cảnh sát quát một câu hậm hực lui về, xoa xoa cổ tay, đi tới dưới ngọn đèn gần đó, không ngờ bị bóp tới thành vết, thanh niên đó không cao to, nhưng sức lực thì khiếp người: “Tức chết đi được, đợi bắt được chỉnh chết y ... Chị Phương, sao không cho tôi đuổi? Tôi nhìn rõ rồi, chính là y ...”

“Là cậu ta cũng đừng đuổi, có họ có tên chạy đâu được .... Cái ngõ này có mười mấy cửa ra, không có cảnh sát khu vực dẫn đường, cậu có vào cũng chẳng ra được chứ nói gì tới tìm người ... Mà tôi nói này Tiểu Mộc, cậu làm việc chú ý phương pháp, chưa nói thân phận đã đuổi theo người ta tra hỏi, với lại vụ án này ngay cả người điều tra ngoại vi như chúng ta cũng phải bảo mật, cậu ầm ầm lên thế à?” Nữ cảnh sát nhỏ giọng mắng.

“Tôi đã kịp nói thân phận đâu, thằng đó chưa gì đã ra tay ...” Nam cảnh sát hậm hực.

Lúc này một chiếc xe cảnh sát từ xa tới, hai người ngừng nói chuyện đi lên đón, là đồn trưởng Tiêu của đồn cảnh sát Quang Minh, đi cùng còn có một cảnh sát nữ dẫn theo phụ nữ trung niên, ba người đi vào trong ngõ, vừa đi vừa giới thiệu tình huống.

“Hai đồng chí, đây là chủ nhà, lát nữa tôi và chủ nhà vào trước, các vị ở phía sau ... Để các đồng chí đợi lâu rồi, ài, cũng hết cách, nơi này quá nhiều nhân khẩu tạm trú, áp lực công tác của chúng tôi rất lớn. Hôm nay báo cảnh sát hơn 30 vụ, những người không kiếm được việc lừa đảo trộm cắp gì cũng dám làm.”

Đồn trưởng Tiếu tựa hồ biện giải cho sự chậm trễ của mình, không biết chuyện gì khiến tổ công tác chống lừa đảo trực thuộc cục công an thành phố xuống đất, có điều xuống rồi chắc chắn không phải chuyện tốt.

.............. ................... ....................

Soái Lãng chạy, chạy, chạy .... Chạy thục mạng, sau khi phát hiện không ai đuổi theo mới vòng vèo một hồi cho chắc, đi từ công phụ vào tiểu khu Quang Minh, chạy thẳng tới tòa nhà số 43, lên tầng năm, mở cửa rồi đóng cửa lại ngay.

Dựa lưng vào cửa một cái người Soái Lãng gần như trượt tự do xuống đất.

Mấy người anh em trong nhà bị kinh động, lão đại chưa về, lão tam Điền Viên và lão tứ Bình Quả đang nấu mỳ, nhìn cảnh nhị ca thở như chó thở, Bình Quả vội chạy tới kêu lên: “Nhị ca, sao lại thành ra thế này?”

“Con mẹ nó, hôm nay anh vừa táng vài thằng ... có khi xảy ra chuyện rồi.” Soái Lãng nghỉ lấy hơi vào phòng vệ sinh, lấy nước lạnh rửa mặt, rút thắt lưng ra, vẫn còn vết máu, vội rửa đi, nhìn kỹ lại thấy quần cũng có vết máu, dứt khoát cởi luôn ném vào bồn rửa mặt.

Bình Quả ở bên cạnh nhìn thấy máu thì run bần bật: “ Nhị ca, anh, anh giết người rồi à?”

“Mày thấy anh có cái gan đó không?” Soái Lãng cứ mặc nguyên sịp đi ra, vào phòng mình lục lọi lấy ra bộ quần áo.

Điền Viên bê bát mì ăn sùm sụp còn chưa chịu buông, đến khi Soái Lãng thu dọn hành lý mới kinh ngạc: “Nhị ca, sao thế? Anh đi à?”

“Ừ, anh phải lánh đi một thời gian.” Soái Lãng vừa dọn đồ vừa nói.

“Anh đánh ai?” Là bạn cùng trường với Soái Lãng, y chẳng lạ gì bản lĩnh đánh nhau của Nhị ca, mấy năm  nay Nhị ca hiền đi không ít đấy, chứ trước kia à, thích nói chuyện bằng nắm đấm hơn là bằng mồm

“Mấy thằng lưu manh muốn cướp tiền của anh.”

“Thế thì làm sao phải chạy?”

“Đánh lưu manh ở cổng trường Đh Trung Châu, về đầu ngõ anh lại đánh tiếp.”

“Anh thật là ... Mà anh đánh ai nữa.”

“Cảnh sát.” Soái Lãng đáp gọn lỏn.

Vừa nhà ra hai chữ này, cả lão tam lẫn lão tứ đều im luôn, trố mắt ra, Nhị ca lên lv rồi.

“Không sao đâu, anh chỉ đá vài cái, anh có biết họ là cảnh sát đâu ... Họ chọc vào anh trước mà, mẹ nó chứ, như bọn cướp đường ấy, vỗ vai anh hỏi họ anh là gì?” Soái Lãng nói tới đó thì giật mình lẩm bẩm: “Hỏng rồi, không phải tới bắt mình chứ, nếu không làm sao biết mình họ Soái?”

“Nhị ca, rốt cuộc anh đã làm gì?” Bình Quả hoảng sợ nín thở hỏi, thấy nhị ca hoảng hốt trở về như thế, người dính máu, thực sự lo lắng Nhị ca đã làm chuyện không hay.

“Anh không làm gì cả, đánh người có bao lâu đâu, cũng không phải chuyện lớn, không thể tới tìm anh nhanh như vậy được, mà bọn họ đã đợi sẵn ở đầu ngõ.” Soái Lãng nghiền ngẫm xem vấn đề ở đâu.

“Chuyện khác thì sao?” Điền Viên bỏ bát mỳ xuống.

“Bọn mày đều biết mấy năm nay anh rất ngoan mà, đánh nhau cũng ít ...” Soái Lãng bất an đứng dậy đi quanh phòng, nếu đúng là tới tìm mình, có tên có tuổi lại tới tận ngõ thế này e là khó chạy, vì sao tìm tới mình, chuyện siêu thị không tới mức cảnh sát đi tìm thế này, lão già xảy ra chuyện à, khó lắm ...

Chợt nhớ tới cái áo nữ ngoài đỏ trong bạc kia ... Chẳng lẽ ...

Khốn kiếp thật, mình vừa mới quyết tâm làm lại cuộc đời thì gặp phải chuyện thế này, thực sự muốn lương thiện cũng không được mà.