Q1 - Chương: 128 Máu tươi đã đổ, biến cố liên tục. (3)
Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc không khí căng thẳng.
“Ai thế?” Bình Quả kinh hoàng hỏi, chắc chắn không phải lão đại rồi, bọn họ đều có chìa khóa.
“Hỏi gì nữa, mày ra đi.” Điền Viên đẩy vai.
“Sao mày không đi mà muốn tao đi?” Bình Quả không chịu.
Hai người đều không đi nhìn Soái Lãng, y cũng hoảng rồi, không biết phải làm sao!
Bên trong còn đang lúng túng không biết phải làm gì thì bên ngoài lại có tiếng đầm cửa rầm rầm thô bạo, sau đó có người gọi như quát: “Mở cửa ra, có mở ra không thì bảo nào, làm cái gì mà lâu thế?”
A, ra là chủ nhà, Bình Quả và Điền Viên thở phào, hết cả hồn vía, tưởng là ai chứ. Bình Quả đi ra mở cửa, mở một cái liền sững sờ đứng đó, Điền Viên thấy chủ nhà và một viên cảnh sát già, lão già đó nhanh chân chặn cửa chen vào, rối rít hỏi: “Dì Lý, đã tới hạn thu tiền nhà đâu, sao dì đã dẫn cảnh sát tới rồi?”
“Mấy cậu, mấy cậu...” Bà chủ nhà đưa tay ra chỉ đám thanh niên thuê nhà hai năm đã khá quen thuộc, điệu bộ nói không lên lời: “Không thể sống yên ổn vài ngày à, toàn sinh sự thị phi, làm tôi thấp tha thấp thỏm, cho các cậu thuê nhà chẳng kiếm được vài đồng mà thành bệnh tim rồi... Này, nói các cậu đấy … Á, sao lại để phòng thế kia, không biết quét dọn về sinh sạch sẽ, chuột bọ nó lên thì sao? Không phải nhà của các cậu nên các cậu không xót phải không?”
Lạc đề rồi, bà chủ nhà sót của vừa vào đã than vãn trì triết, cảnh sát già phải ngăn lại, tra hỏi giấy tạm trú, Bình Quả và Điền Viên cười hì hì, thật thà trả lời... Đang lúc hỏi chuyện hai người mặc thường phục mặt lạnh đi vào, khỏi cần nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện.
“Người trong kia ra đây.” Cảnh sát già quát, mấy người chặn cửa, hồi lâu Soái Lãng mới thò đầu ra, bà chủ nhà mặt tối sầm không nói nổi, cảnh sát già hỏi hai người phía sau: “Có phải cậu ta không?”
Đối chiếu với ảnh, nam cảnh sát hầm hầm trừng mắt với Soái Lãng, đưa ảnh cho nữ cảnh sát xem, nữ cảnh sát đối chiếu lần nữa khẳng định: “Đúng rồi.”
“Tên là gì, CMT, giấy tạm trú lấy ra đây.” Viên cảnh sát già quát như đi tra hộ hẩu, khẩu khí mang giọng điệu mệnh lệnh nghề nghiệp, không ai dám trái ý.
Soái Lãng sớm có chuẩn bị đưa hai thứ ra, viên cảnh sát già thuận tay đưa cho người phía sau, nam cảnh sát lại trừng mắt lần nữa: “Không phải anh nói không phải họ Soái à?”
“A, hai người quen nhau?” Viên cảnh sát hỏi, nhưng không ngờ chẳng một ai đáp lời ông ta, xem ra là chuyện không tiện nói.
Soái Lãng đứng đó quẹt mũi chẳng trả lời, Điền Viên và Bình Quả mắt cứ lấm lét nhìn chủ nhà lại nhìn bốn cảnh sát, biết chuyện hôm nay không cách nào kết thúc bình yên.
“Đồn trưởng Tiêu, chúng tôi phải đưa người này về thẩm tra.” Nữ cảnh sát lên tiếng.
Chuyện này tất nhiên là không vấn đề, đồn trưởng Tiêu chỉ mặt Soái Lãng: “Mặc quần áo vào, đi theo người ta.”
Soái Lãng chẳng nói chẳng rằng quay về phòng, chỉnh cổ áo ngay ngắn đi ra, Bình Quả và Điền Viên khẩn trương vây quanh, muốn ngăn chẳng ngăn được, Soái Lãng vỗ vai hai người: “Không sao, yên tâm.”
Cảnh sát một trước một sau kẹp Soái Lãng vào giữa đưa đi, không ngờ chưa xong, viên cảnh sát chỉ bộ đôi béo gầy: “Các cậu, đi cùng chúng tôi tới đồn công an.”
“Hả? Chúng tôi có làm gì đâu?” Điền Viên giật bắn mình, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện này, sợ són đái.
“Hiệp trợ điều tra, hiểu không hả? Đi là biết.”
Viên cảnh sát già phất tay, thế là hai con cá bị cháy thành vạ lây cũng bị đưa đi luôn.
....................................
Thời gian chỉ tới 23 giờ đêm, Soái Lãng bị đưa tới một nơi bản thân y không gọi tên ra được.
Nơi này hẳn là cách đường số 2 không xa, ga tàu, bến xe đều ở khu này, cũng là nơi đặt cục công an, có điều chắc chắn không phải vào cục công an thành phố, mà là đơn vị nhỏ phía dưới nào đó, khi vào trong sân thấy đại sảnh rất nhỏ, ánh sáng yếu ớt, ngay cả tiêu chí đơn vị còn chưa nhìn rõ đã hồ đồ bị đưa vào rồi.
Không bị còng, chỉ đưa vào một gian phòng kín, là phòng nói chuyện.
Soái Lãng đánh giá sơ qua tình hình thầm yên tâm đôi chút, nói chuyện, thẩm vấn và thẩm vấn đặc biệt khác nhau, nếu như cả còng cũng không phải đeo, vậy là triệu tập hỏi chuyện, tương đương đây là chuyện của người khác chứ không phải mình, hoặc là không có chứng cứ gì cả.
Vậy thì chuyện gì đây?
Trình Quải bán sách lậu bị tóm rồi à? Thế thì hỏng, mình là đồng phạm, bán giúp hắn không ít. Cơ mà khả năng không cao, hàng lậu đầy rẫy Trung Châu, chuyện này ai nghiêm túc làm gì...
Vậy do đánh mấy thằng kia à? Làm sao nhanh như thế, chẳng lẽ vừa đánh xong đầu này, đầu kia đã đón bắt sẵn?... Ca ca chỉ là người tiêu thụ đồ lậu cho người khác, đâu phạm tội gì nhất định bị bắt.
Trừ khi... Nhưng mà chuyện đó thì mình có làm gì đâu chứ? Loại bỏ tiếp.
Nghĩ... Nghĩ... Gãi đầu gãi tai nghĩ, đám bạn bè từ nhỏ của Soái Lãng chẳng ai tử tế, ít nhiều cũng dính tới mấy chuyện phạm pháp, hoặc đi sát giới hạn. Mà có vụ ngon thì tất nhiên rủ anh em nên Soái Lãng cũng có phần … nhưng mà mấy chuyện đó đâu đáng gì chứ, cần gì tăng ca tới tìm y vào lúc tối lửa tắt đèn.
Chỉ có một chuyện, tối hôm đó đi ăn mỳ gặp nữ nhân lừa đảo tên Tang Nhã, nếu cô ta bị bắt thì mình chẳng bị đưa tới đây, cô ta là chính chủ mà, với lại khai không ra tới mình...
Nếu người khác sa lưới thì sao? Như hai tên bị lừa, cảnh sát lần theo manh mối tìm không ra bọn lừa đảo, vậy thì mình cãi cũng không xong... Trong quán mỳ có camera, ghi lại hình ảnh mình và cô ta thân thiết, thế thì hết chạy, nói hết nước bọt cũng chẳng ai tin mình và cô ta không có quan hệ gì.
Mẹ cha nhà nó, nếu đúng là thế thì cái giá của nụ hôn đó đắt quá rồi, mình nói không quen thì không được, mình nói mình quen thì càng không được, thêm vào đá cả cảnh sát điều tra cũng đá vài phát, thảm rồi...
Nếu đúng là thế thì tình ngay lý gian, mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết oan khuất mà.