← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 129 Thói đời bạc bẽo, ai người thương ta. (1)

Cửa bất thình lình mở ra làm Soái Lãng giật mình sau đó đóng sầm lại.

Hai người, chính là hai người bắt Soái Lãng về, nam đập sổ ghi chép lên bàn, âm thanh rất lớn, ngồi xuống còn xoa cổ tay nhìn Soái Lãng với ý đồ bất thiện. Nữ cảnh sát ngồi xuống một cái là lạnh lùng hỏi: “Tên.”

“Soái Lãng.”

“Tuổi 25.”

“Quê quán.”

“Thôn Tiểu Hàn khu Bình Kiều, thành phố Tín Dương.”

“Biết vì sao chúng tôi tìm anh không?”

“Cô không nói làm sao mà tôi biết.”

“A, xem ra anh không phải vào lần đầu, trả lời dứt khoát lắm.”

“Đúng là không phải lần đầu, vào nhiều lắm rồi.”

“...”

Nữ cảnh sát sửng sốt, người vào đây đều vội thể hiện mình trong sạch, nào có ai trực tiếp thừa nhận không phải lần đầu, kết quả màn tra hỏi ngừng lại.

“Trước kia vì sao vào đây?” Nam cảnh sát hỏi tiếp.

“Đánh nhau.”

“Bị đồn công an nào bắt?”

“Mấy cái đồn công an đường sắt ấy, nhiều, không nhớ hết.”

Nam cảnh sát nhìn bộ dạng thản nhiên thành thật của Soái Lãng, hoàn toàn khác vẻ thấp tha thấp thỏm trước đó, nhất thời cũng khựng người.

Nữ cảnh sát gõ gõ thu hút sự chú ý của Soái Lãng, Soái Lãng quay sang, tức thì con ngươi không chạy đi đâu được nữa, thế nào quái nào mà trước đó mình không chú ý nhỉ, cô gái này miệng rộng, môi dày đường nét rõ ràng, hết sức gợi cảm, mắt rất sáng... Rất có tính uy hiếp nhìn Soái Lãng...

Oa oa oa, không thể nào, đây chính là Angelina Jolie phiên bản Trung Quốc, cô gái mà ca ca thích nhất trên thế giới này chính là Angelina Jolie đấy.

Nhìn cánh môi kia kìa, nếu mà được hôn một cái …

“Đứng dậy, tới đây...”

Đột nhiên một tiếng quát lớn bóp chết suy nghĩ vừa sinh ra trong đầu Soái Lãng, y máy móc đứng dậy tới bàn.

Nam cảnh sát rút một bức ảnh hỏi: “Có biết cô ta không?”

Ồ … Soái Lãng yên tâm rồi, là nữ nhân lừa đảo kia, chính là cô ta, quả nhiên chỉ có cô ta mới có thể gây rắc rối đủ lớn. Phiền rồi, nhưng chuyện trong dự liệu nên chẳng làm y hoảng.

“Hỏi anh có quen không?” Nữ cảnh sát không vui giục.

“Nói đi, đừng tưởng có thể lập lờ qua được, đồng bọn của anh đã sa lưới rồi, anh đừng tưởng lừa dối được chúng tôi.” Nam cảnh sát uy hiếp, thấy Soái Lãng không nói lại thêm một câu: “Trước tiên đem chuyện lừa gạt nói rõ ràng, sau đó sẽ tính sổ chuyện anh tấn công cảnh sát.”

“Xem ra anh không định nói rồi.” Nữ cảnh sát ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, bắt đầu màn nặn kem đánh răng, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn chưa biết nhiều về người được triệu tập.

Hai vị cảnh sát ngồi đó, Soái Lãng thì đứng, mắt liếc nữ cảnh sát rõ ràng cho rằng có hi vọng, nam cảnh sát thì đang sốt ruột, đôi mắt vẫn đờ đẫn thất thần như cá chết chẳng ai biết y đang nhìn, lẩm bẩm: “... Tôi biết cô ấy …”

Nam cảnh sát rõ ràng vào nghề chưa lâu, vừa nghe Soái Lãng thừa nhận quen cô gái kia thì phấn chấn ngồi thẳng dậy, nữ cảnh sát vẫn lạnh lùng nhìn, nhìn kỹ mới thấy mặt mới giãn hơn ra một chút.

Chỉ là họ không đọc được ý nghĩ của người khác.

Con mẹ nó, lừa tôi à, hai người cũng nóng lòng biết tình hình cô ta chứ gì? Lừa ai không lừa, đi lừa ca ca, mẹ nó, thời buổi gì mà cảnh sát giờ cũng đi làm lừa đảo rồi, Soái Lãng nhận thấy hết phản ứng của họ, thầm phỉ nhổ.

“Ngồi xuống đi … Kỳ thực anh nói hay không cũng không quan trọng, anh không phải người tham gia trực tiếp, anh rốt nghiệp Đh Trung Châu chứ gì, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tiền đồ của anh... Soái Lãng, bây giờ anh làm việc ở đâu?” Nữ cảnh sát đánh vu hồi, giọng ôn hòa, vừa tỏ thái độ đồng tình vừa phân tích thiệt hơn.

“Tôi vừa tốt nghiệp.” Soái Lãng đưa mắt lên nhìn, càng nhìn càng thấy cánh môi kia giống Angelina Jolie, nghiêm mặt lạnh lùng, rất có khí chất nữ vương gợi cảm.

“Vậy anh càng phải phối hợp điều tra với chúng tôi, nếu hồ sơ của anh có vết đen, sẽ ảnh hưởng tới sau này kiếm việc làm.” Nữ cảnh sát uyển chuyển nói.

Khi không nghiêm mặt, Soái Lãng phát hiện ra, cô gái này rất có sức hấp dẫn đồng phục, mắt lén nhìn bờ môi kia không biết bao lần, nghĩ bao chuyện ô uế, bề ngoài ấp úng: “Tôi, tôi phối hợp.”

Hai vị cảnh sát không ngờ chuyện dễ dàng như thế, có điều đem so với lý lịch người này cũng hợp lý thôi, cùng lắm chỉ là học sinh hư đánh nhau mà... Đâu có biết rằng đang bị chàng trai trông như thằng ngốc đối diện từ từ dẫn xuống hố sâu không đáy …

“Vậy anh nói đi, làm sao lại quen cô gái kia?” Nữ cảnh sát hỏi, vẫn giữ thái độ đồng cảm hòa nhã.

“Chuyện nói ra thì dài lắm … đó là vào một buổi chiều mùa xuân tháng ba, nắng ấm gió nhẹ, khi tôi đang ngồi ngây ra trên chiếc ghế dài của công viên Trung Châu suy ngẫm về sự đời, vô tính ánh mắt dõi ra xa thế rồi nhìn thấy cô ấy.”

“Cô ấy thật xinh đẹp, thật mê người, đứng trong cái đình ở giữa hồ nước, mái tóc phiêu diêu như tiên nữ hạ phàm, thời khắc đó tôi thấy cả linh hồn của mình bị cô ấy thu hút, mọi thứ xung quanh đều mang hình bóng của cô ấy...” Soái Lãng nheo mắt lại, nhìn nữ cảnh sát lấy cảm hứng, không ngờ mấy thứ văn chua lè của lão đại lại dùng vào hoàn cảnh này.

“Dừng dừng, anh đang làm văn đấy à? Chọn thứ quan trọng mà kể, tên cô ta là gì?” Nam cảnh sát không vui ngắt lời.

Nữ cảnh sát càng không vui dẫm chân hắn một cái, ý bảo đừng chen ngang.

Soái Lãng không để ý, buột miệng đáp: “Cô ấy tên Cố Hiểu Nhã.”

Đó là tên kết hợp ba kẻ lừa đảo Cố Thanh Trì, Hoàng Hiểu, Tang Nhã, có trời mới biết kho dữ liệu quốc gia có cái tên này không, y thầm xin lỗi tất cả cô gái có tên giống thế sắp bị làm phiền.

“Cố Hiểu Nhã à? Anh chắc chứ, không giống với tình huống chúng tôi nắm bắt được.” Nữ cảnh sát nhíu mày hỏi.

“Thì cô ấy nói với tôi như thế.”

“Vậy giờ cô ấy ở đâu?”

Hỏi thế quay về khởi điểm, Soái Lãng mí mắt giật khẽ, ngạc nhiên hỏi: “Các cô vừa nói cô ấy sa lưới rồi, câu này phải để tôi hỏi mới đúng, tôi đang muốn gặp cô ấy đây.”

“Cái này … Anh ngoan ngoãn chút, người hỏi là chúng...” Nam cảnh sát vụng về lấp liếm.

Nữ cảnh sát rõ ràng thông minh hơn, mỉm cười nói: “Cô ấy sa lưới rồi, ý tôi hỏi là lần cuối cùng anh gặp cô ấy.”

“À, là quán mỳ Lão Quái Trung Châu, hình như ngày 19 tháng 3... Chuyện này nói ra cũng dài, trước đó chúng tôi trải qua một đêm ân ái ngọt ngào, khi tôi tỉnh dậy phát hiện ví tiền tùy thân, túi xách không thấy nữa, tôi hiểu ra, cô ấy là kẻ lừa đảo, nhưng tôi không trách cô ấy...”

“Ngày hôm đó thấy cô ấy, cô ấy đi tới, cho tôi nụ hôi sâu... Thời khắc đó trái tim tôi say, linh hồn tôi say, tuy tôi biết cô ấy lừa gạt tình cảm của tôi, lợi dụng tôi, nhưng tôi không hề oán trách, vì chỉ tôi hiểu cô ấy, cô ấy có linh hồn thánh thiện, chẳng qua lầm đường lạc lối...” Soái Lãng hai mắt mê man, giống như đang say thật, bất tri bất giác nhớ tới nụ hôn hôm đó, mắt nhìn cánh môi gợi cảm của nữ cảnh sát, dù sao bản thân y thấy mình say thật.

Hai vị cảnh sát thì nghe tới chóng mặt, không ai cắt ngang, chỉ cảm thấy nước chua dâng lên cổ, phàm là người dính líu tới vụ án đều theo bản năng chối bỏ liên quan, nhưng người này chẳng hề kiêng kỵ thừa nhận quan hệ với nghi phạm, những lời này lý luận mà nói là rất đáng tin.

Xem ra đây cũng là một người bị hại.

Hại đếch, chỉ có Soái Lãng mới biết, y có kinh nghiệm rồi yếu quyết đầu tiên khi bị cảnh sát bắt là đừng nói linh tinh, nói linh tinh dễ lộ tẩy, điểm thứ hai là đừng im lặng, im lặng dễ ăn đòn, hai quy tắc này phải tuân thủ. Vì để đặt mình ngoài cuộc, tốt nhất hãy làm như mình là người bị hại thực sự, nếu cảnh sát không bắt được nữ nhân kia, vậy không cách nào chúng minh mình nói dối, nếu bắt được rồi thì có thể chứng minh mình không liên quan, nên phải nói sao đừng để người ta nghi.

Màn lừa dối vẫn tiếp tụng, bộ phận vi tính của tổ công tác bắt đầu triển khai công tác quanh cái tên: Cố Hiểu Nhã.