← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 130 Thói đời bạc bẽo, ai người thương ta. (2)

5 giờ sáng, khi trời đã tờ mờ sáng, sương sớm còn lãng đáng, phố xá im phăng phắc, đèn đường vẫn chưa tắt, Điền Viên từ đồn công an Quang Minh đi ra, thấy, chuyện đầu tiên hắn làm là nhổ một bãi nước bọt về phía đồn công an. Nếu không phải lúc này có ánh sáng, thế nào hắn cũng tụt quần đái một bãi cho hả giận.

Ra sớm hơn một bước, Hàn Đồng Cảng và Bình Quả đợi ở cổng đi tới, mỗi người một bên, lão đại quan tâm hỏi: “Sao ra muộn thế?”

“Trông em giống kẻ xấu chứ sao, đi vệ sinh còn bị người ta đứng canh bên ngoài.”

Điền Viên chùi miệng hậm hực nói, xoa xoa cái mông nhâm nhẩm đau, vẻ mặt rất phức tạp, tâm tình cũng phức tạp. Có người nói cuộc sống giống như cưỡng gian, lại còn không thể phản kháng, hôm nay cảm giác được mình bị cưỡng gian mấy lần rồi.

Bình Quả kéo mồm trông ngây thơ non chẹt, khá hơn một chút, khoác tay an ủi: “Mông Bự, không sao, chẳng qua là mắng mày vài câu, mày mong cảnh sát biết ăn nói tử tế à?”

“Nhưng mà tao tổn thương tự tôn, vừa vào bảo tao ngồi xuống trả lời, tao ngồi chậm một chút là bị đá... Tao béo thế này, ngồi xuống dễ dàng lắm chắc.” Điền Viên nâng cái bụng mỡ, thấy hai người kia có vẻ không tức tối gì thì lạ lắm: “Hai người không sao à?”

“Anh làm ở tòa báo, họ tất nhiên là khách khí với anh một chút.” Lão đại thoải mái nói.

Bình Quả điệu đà đưa tay ôm má: “Tao trông đáng yêu thế này, chú cảnh sát không làm khó tao.”

“Phì phì, con mẹ nó, lũ chó má toàn bắt nạt người thật thà.” Điền Viên lại hướng về phía đồn công an hai màu trắng sanh nhổ vài bãi nước bọt nữa.

Ba người nối nhau ra đường bắt một cái taxi, khi lên xe thấy mấy chiếc xe cảnh sát hú còi từ trên đường chạy tới, đi thẳng vào sân đồn công an, nhìn là biết vừa mới bắt người về.

Điền Viên gan không lớn như cái bụng, khẩn trương rụt cổ lại, sợ người ta nhìn thấy mình. Bình Quả thì hỏi Hàn lão đại rốt cuộc là chuyện gì, lúc ở đồn công an cũng thấy liên tục có người bị bắt. Lão đại làm ở tòa báo, tin tức linh thông nói hệ thống công an phát động hành động lớn trăm ngày chống lừa đảo, thanh thế cực lớn. Hôm nay hắn vì chuyên đề này mà tăng ca, ai ngờ còn chưa về thì đám anh em bị người tham gia hành động bắt đi.

Nhắc tới chuyện này, hai tên gầy béo ngồi sau thở dài, mọi người đều không nói gì thêm nữa, lão tam hồn siêu phách lạc, lão tứ ủ rũ cúi đầu, ngay cả lão đại cũng buồn bã.

Xuống xe, về nhà, trời đã sáng hẳn, ba người về phòng ngồi phịch xuống ghế, thức cả một đêm mà chẳng ai buồn ngủ.

Bọn họ bị hỏi đơn vị công tác, hỏi hành tung cụ thể của Soái Lãng, đương nhiên không thiếu truy hỏi biểu hiện mỗi người lúc bình thường, hỏi tới các mối quan hệ xã hội, hỏi tới làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Cơ mà có hỏi cũng vô nghĩa, bốn người theo nguyên tắc tôn trọng tự do cá nhân, trừ lúc uống rượu bốc phét thì việc ai nấy làm, cụ thể công việc của nhau thế nào chả ai rõ.

“Nhị ca sẽ không sao chứ?” Bình Quả vừa mở cửa đã ngồi xuống lấy nước uống, nhìn lão đại lão tam im lìm.

Lão tam bất lực, lão đại thì khó xử lắm, ngược lại Bình Quả không phải là bạn học của Soái Lãng là người lo nhất, đặt mạnh cốc xuống bàn: “Nói đi chứ, đừng có chuyện rụt đầu vào, bình thường chúng ta mà có chuyện gì Nhị ca dù ở đâu cũng chạy tới giúp, không thể nào anh ấy có chuyện, chúng ta lại đứng nhìn.”

“Ngay cả người còn chưa biết ở đâu, mày bảo phải làm sao?” Điền Viên thở dài.

“Theo lời các cậu nói thì Soái Lãng tấn công cảnh sát, lại còn đánh mấy người, chuyện này không nhỏ.” Hàn Đồng Cảng vài phần lo lắng, châm chước nói.

“Vậy không thể bỏ mặc anh ấy.” Bình Quả không biết phải làm sao, đi đi lại lại làm ầm ĩ.

“Vậy thì mày nói phải làm sao đi, tao nghe mày.” Điền Viên cho một câu chẹn họng.

“Tao biết phải làm gì thì hỏi làm gì.”

Cả ba người ngồi thừ ra nhìn nhau chả biết làm gì hơn, lão đại là người tận Sơn Đông xa tít, còn Điền Viên và Bình Quả là người ở huyện nhỏ thuộc tỉnh Sơn Bắc kế bên. Bình thường mọi người đều nghe theo Soái Lãng, giờ không có Soái Lãng, gặp chuyện không biết phải làm sao.

Bình Quả đẩy vai Điền Viên: “Mày có ông anh họ làm quan viên chính phủ mà, hỏi xem.”

Điền Viên làu bàu: “Ông ấy làm cục môi trường thì làm ăn quái gì, chỉ đến chỗ làm chơi game tán phét, béo hơn cả tao, chả được tích sự gì, hơn nữa còn ở huyện nhỏ.”

Hàn lão đại ngửa đầu nhìn trần nhà, nhớ thời đại học, lần đó Soái Lãng chướng mắt với đám người khoa thể dục đứng ra bênh vực hắn, kết quả bị người ta coi là đối tượng trọng điểm đánh một trận dế rên sên bò, hai người kết bạn từ đó.

Điền Viên thì thời đại học chỉ có duyên gặp Nhị ca vài lần, chủ yếu nghe danh, tốt nghiệp đại học không xu dính túi, ăn nhờ ở đậu ở chỗ này mấy tháng, Soái Lãng chẳng nói gì. Bình thường không thấy làm sao, đến khi có chuyện không giúp được gì, cảm thấy rất khó chịu.

Bình Quả thì nhớ chuyện cùng nhị ca, đi ăn cơm, KTV, còn đi bar uống rượu tán gái, móc sạch túi thanh toán tiền, say rồi ngủ lăn quay đầu đường, hâm mộ cuộc sống tiêu sái phóng khoáng của nhị ca.

Quy cho cùng thì do bốn anh em nghèo quá, cả bốn buộc lại một chỗ sức mạnh vẫn nhỏ tới không đáng kể, gặp chuyện không may chỉ biết thở dài, không thì ngồi đợi xem số trời phán quyết.

“Để anh thử tìm tổng biên tập tòa báo, không chừng giúp được gì đó.” Hàn Đồng Cảng thấy lúc này mình phải ra mặt xứng đáng cái danh lão đại rồi, lấy di động ra, nhưng thời gian còn sớm, không dám quấy rầy, đồng thời khó xử.

” Chuyện này phải nói ra làm sao? Chẳng lẽ nói anh có bạn học đánh cảnh sát, muốn tìm người nhờ cậy quan hệ để cứu cậu ấy ra?  Nghe có được không... Hai đứa có biết Soái Lãng dính vào chuyện gì không, đừng nói là có án khác.”

“Không có, cảnh sát hỏi gì đâu, chỉ hỏi thường ngày qua lại với những ai, thường đi đâu ăn uống, bọn họ hỏi thế là có ý gì?” Điền Viên vắt óc nghĩ lại, nhìn như cảnh sát chẳng hỏi vấn đề thực chất nào, toàn là nói vớ vẩn.

“Có rồi, em có cách rồi...”

....

À, một tên béo, làm cục môi trường huyện nhỏ tỉnh Sơn Bắc là ai?