Q1 - Chương: 136 Lừa chẳng phải lừa, lấp sao cho kín. (1)
Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng ngắm nghía mình cũng chẳng né tránh, đôi mắt tựa có ánh sao cũng đánh giá y, chẳng biết cô có phát hiện gì không chứ Soái Lãng thì có, lòng thầm nghĩ, em gái này là loại hình chủ động kiêm khó thỏa mãn, người anh em nào mà cưới về sẽ rất hại thận lắm.
“Anh nhìn đủ chưa vậy?”
“Nhìn mỹ nữ chẳng bao giờ đủ được.” Soái Lãng cố tình nói, Phương Hủy Đình hừ lạnh khoanh tay trước ngực, có thể thấy ngực bị chèn ép rất dữ, thể tích không nhỏ: “Cô đi theo tôi.”
“Này, anh có ý gì? Có biết chị Phương là ai không mà dám có ý đồ với chị ấy.” Mộc Đường Duy nhảy ngay tới làm hộ hoa sứ giả, che tầm nhìn của Soái Lãng, nếu không phải là nhân chứng trọng đại thì hắn đã đánh cho một trận tơi bời rồi.
Chỉ có điều nóng lên mà quên mất trận đòn hôm qua, nếu đánh nhau, hắn nằm là cái chắc.
“Đủ rồi.” Phương Hủy Đình nắm vai hắn kéo sang bên.
Soái Lãng lên tiếng trước: “Hai người không muốn biết chân tướng à, hôm đó chúng tôi đi vào là một nam một nữ đấy, cô cảnh sát theo tôi vào, tôi biểu diễn cho cô xem làm sao có thể vào ở nhà khách, không phải chân tướng rõ ràng à? Tránh hai người lúc nào cũng không tin tôi.”
“Tiểu Mộc, cậu lên xe đợi, nhanh đi.” Phương Hủy Đình dứt khoát hơn nhiều, hất mặt ra hiệu, hai người sóng vai đi vào nhà khách.
Đi được vài bước, Soái Lãng không vui đứng lại: “Đồng chí cảnh sát, đừng nghiêm mặt như thế, trông có giống đôi tình lữ đi thuê phòng không? Nhìn mặt khác nào lên đài hành hình... Còn nữa, đừng cách xa tôi như thế, vai trò của tôi bây giờ là tình nhân của cô, không phải nghi phạm... Tôi nói này đồng chí cảnh sát, tôi chưa biết khuê danh là gì? Cô chẳng giới thiệu gì cả.”
Phương Hủy Đình không còn cách nào khác đánh tới bên cạnh Soái Lãng, nhưng lại xì một tiếng nhỏ, bộ dạng như đang nói, anh không xứng biết tên của tôi.
Soái Lãng chẳng giận, hai người đi sát bên nhau, thi thoảng vai hơi đụng chạm, đủ cho Soái Lãng YY, em gái này thực sự rất đẹp, trong sự nghiêm túc kia không thiếu quyến rũ, thướt tha lại có chút hoạt bát, tới gần một chút, lại có thể ngửi được hương thơm như mùi thơm của hoa oải hương.
Đi qua quán bán đồ uống bên đường, Soái Lãng thuận tay mua hai chai nước ngọt đưa cho nữ cảnh sát, ai ngờ người ta chẳng nhận. Soái Lãng vẫn nhét vào tay: “Thoải mái chút, chúng ta là tình nhân đi thuê phòng chứ không phải kẻ thù giai cấp đi đấu tố... Cầm lấy đi, đừng khách khí... À phải, đưa tiền đây.”
“Hả? Tôi còn chưa uống mà anh đòi tiền tôi rồi à?” Phương Hủy Đình tức giận, cô chưa mở chai sprite ra nữa cơ.
“Không phải, đừng hiểu lầm, tiền thuê phòng, coi như đạo cụ, tránh cho cô bảo tôi giở trò.” Soái Lãng vặn nắp uống, tay đưa ra.
Phương Hủy Đình tức lắm vẫn phải lục túi lấy ra xấp tiền 300 đưa Soái Lãng, xem ra không hề tin y, nhất định muốn chứng thực.
Đi tới gần nhà khách, ngẩng đầu lên Phương Hủy Đình khẳng định phán đoán của mình, cái cửa kính này dày 15 cm, diện tích mười mấy mét vuông, nơi đăng ký là quầy làm bằng đá, nơi có cấp bậc thế này làm gì có chuyện không cần giấy tờ. Cô vừa bước chân lên, không ngờ Soái Lãng đưa tay ra trước ngực chắn lại, dừng lại chậm một chút thôi là ngực đã chạm vào cánh tay y rồi.
Soái Lãng nghe thấy rõ tiếng nghiến răng, y chỉ cười khuỳnh tay, không cần nói cũng biết, động tác này muốn cô khoác tay y. Cho dù chưa biết cô cảnh sát tên gì, nhưng từ bé tới lớn nhìn cảnh sát toàn loại nam nhân thô bỉ, lần này thấy được nữ cảnh sát dung mạo không tệ, thực sự muốn thân cận một chút.
Hừm … Phương Hủy Đình rất sảng khoái, trực tiếp khoác cánh tay Soái Lãng, không quên nhéo y một cái cảnh cáo. Soái Lãng tức thì tái mặt, đau tới phải hít sâu một hơi, bên tai còn có giọng nói rít qua kẽ răng truyền tới: “Trêu ghẹo nữ cảnh sát rất có cảm giác thành tựu, rất thoải mái, phải không?”
“Đúng... Thoải mái lắm.” Soái Lãng nghiến răng đáp, giọng hơi lạc đi vẫn không quên an bài câu cuối: “Đợi tôi thuê phòng cho hai chúng ta, cô sẽ thấy rất thoải mái.”
Vào rồi, tựa như đôi tình nhân thực sự, nữ cảnh sát rất phối hợp, cơ mặt giãn ra một chút, nhìn qua tựa như còn ngượng ngập chưa quen. Sảnh đường lát đá trắng bóng loáng, treo bức tranh phong cảnh miền quê Châu Âu, vài ba cây cảnh trồng trong nhà, sau cái quầy đá là nam nhân trung niên, mặt bóng nhẫy, cái đầu hói cũng bóng nhẫy, loại nhà khách này vì tiết kiệm thu chi, nên thường ông chủ làm luôn thu ngân, nhiều lắm thuê nhân viên quét dọn, không có phục vụ phòng.
Soái Lãng cùng Phương Hủy Đình tới quầy, đặt chai nước ngọt lên trên: “Ông chủ, thuê phòng.”
“Phòng cao cấp 150, bình thường 100... Mỗi giờ 30 đồng... Mấy người?” Ông chủ hỏi máy móc.
“Hai phòng cao cấp 150 ấy.”
“Lấy CMT ra đăng ký đi.”
Phương Hủy Đình cười nhẹ hài lòng, ông chủ này rất tuân thủ pháp luật.
“Không có.” Soái Lãng dựa vào quầy, ngón tay khẽ nghịch ống tay áo nữ cảnh sát, bộ dạng phóng đãng của mấy tay du thử du thực.
“Bằng lái cũng được.”
“Không có.”
“Có thẻ sinh viên không?”
“Ông nhìn chúng tôi giống sinh viên lắm à, không có.” Liên tục mấy câu không có Soái Lãng mất kiên nhẫn hai ngón tay kẹp tiền đưa tới: “Nhanh nhẹn chút.”
“Hai người không có gì cả, thế làm sao được chứ?” Ông chủ gập sổ đăng ký lại, khó xử nói.
Bên này khó xử, bên kia vui mừng, Phương Hủy Đình đắc ý, chân tướng rõ ràng, người này nói dối.
Một khó xử, một cười thầm, thêm vào một thì như lưu manh đường phố, trò chơi tam giác bắt đầu, nhân vật chính Soái Lãng ném ra 300, hất hàm nói: “ Lắm lời, thuê cái phòng cũng phiền toái.”
“Không phải là phiền toái, đây là quy định... Tôi biết hai người là ai? Quan hệ thế nào? Làm sao cho hai người ở được.” Ông chủ rất cứng rắn.
“Vậy ông nói xem quan hệ gì, nếu toàn là vợ chồng hết thì chỗ của ông đóng cửa lâu rồi.” Soái Lãng giáo huấn, dùng tiếng phổ thông Trung Châu tiêu chuẩn: “Xong việc rồi đi thôi... Tiền giặt chăn đệm cũng trả luôn rồi đấy, không cho thuê thì thôi, tôi vào đây là tiện thể thôi, chứ đi thêm mười mấy mét, ông nghĩ tôi không thuê được phòng chắc?”
Ông chủ vẫn nghiêm mặt, hết nhìn Soái Lãng lại nhìn cô gái dung mạo xuất sắc, bĩu môi coi thường... Phương Hủy Đình càng thêm vui mừng, đúng là đồng chí có tuổi, biết tuân thủ pháp luật.
Ai ngờ đồng chí già mặt thì nghiêm trang, hành vi lén lút, chẳng biết rút chìa khóa ra từ bao giờ, ném bốp lên bàn, giọng nhỏ xíu: “603, nhỏ giọng chút.”