← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 137 Lừa chẳng phải lừa, lấp sao cho kín. (2)

Kết quả này là chuyện hiển nhiên, có phải cái gì cao siêu đâu, chỉ cần có chút trải đời là biết thôi.

Soái Lãng tay lấy chia khóa tay kia đưa lên trán che đi ánh mắt chọc tức nữ cảnh sát, nhìn cô mặt trắng bệch vì tức, đặt chìa khóa vào tay cô: “Nghe thấy chưa, phòng 603, nhỏ giọng chút... Anh nói mà, thuê phòng rồi em sẽ thấy rất thoải mái.”

Đoán chừng coi đây là vụ mua bán dâm rồi, thấy khách chưa đi, ông chủ nghĩ khách chưa hài lòng, nói thêm: “Phòng ở tầng trên cao, tiện lắm, ban ngày không ai tới, yên tâm đi, tôi kín rất miệng, coi như hai người chưa từng tới.”

Ông chủ đúng là giữ chữ tín, cầm tiền tạo điều kiện, Soái Lãng bò nhoài ra quầy ba nhìn nữ cảnh sát lẽ lưới làm mặt quỷ. Phương Hủy Đình không chịu nổi, bốp một cái ném chìa khóa lên quầy, làm ông chủ giật mình lần thứ nhất, vừa nhìn thấy phù hiệu cảnh sát đưa ra thì giật mình lần hai.

Ông có biết điều lệ quản lý trị an không? Không có CMT làm sao cho đăng ký thuê phòng, camera giám sát đâu, đưa ra đây, tôi phải mang đi.

Phương Hủy Đình bị Soái Lãng chọc tức quên luôn cả văn minh chấp pháp.

“Cam, camera... Hỏng, hỏng rồi.” Ông chủ cuống lên, nhìn một người thì nổi nóng một người cười nhạo, có điều sợ mình nhìn nhầm, nên kiểm tra phù hiệu cảnh sát lần nữa, sợ sệt trả lại: “Hỏng nhiều ngày rồi ạ, không thể trách chúng tôi, gọi cho đồn công an mấy lần, họ chỉ chịu trách nhiệm lắp mà không chịu trách nhiệm bảo dưỡng, bảo chúng tôi tự sửa, cô bảo tìm ai mà sửa?”

“Vậy video lưu trữ trước kia đâu, lưu trữ được mấy tháng?” Phương Hủy Đình ôm một tia hi vọng hoi.

Ông chủ trả lời càng sốc hơn: “Chỉ có lưu trữ tháng trước thôi, lâu hơn thì lúc hỏng lúc được chẳng dùng tới.”

Thấy mặt nữ cảnh sát càng khó coi, nặn ra nụ cưới cực kỳ nịnh bợ: “Đồng chí cảnh sát, chỗ, chỗ tôi không có người xấu, ngay ở mặt đường, kẻ xấu không dám tới, chỉ có bọn trai trẻ thuê phòng thân thiết thôi, không có làm ăn gì cả, đều ngoan lắm...”

“Ông, ông đợi đấy...” Phương Hủy Đình tức không chỗ phát tiết, thế là chết hết đối chứng rồi, dù có xử phạt trị an cái nhà khách này cũng vô ích, lấy phù hiệu rồi đùng đùng nổi giận bỏ đi đỡ phải nhìn bộ mặt đáng ghét của Soái Lãng.

Thế là Soái Lãng tha hồ cười rồi, nhìn cái đầu hói bóng lưỡng của ông chủ, hận không thể hôn một cái, ở mấy nơi này, chỉ cần dùng khẩu âm Trung Châu, dẫn gái tới ông chủ cũng tạo điều kiện, ông chủ địa phương còn cung cấp gái luôn cơ. Tất nhiên Soái Lãng nghe anh em bốc phét thôi chưa dùng dịch vụ này, vỗ vỗ bàn: “Này ông, giả ngốc gì thế, cảnh sát ngầm điều tra, ông dám thu tiền cảnh sát à?”

“À, xin lỗi, xin lỗi.” Ông chủ giật mình, vội vàng mở ngăn kéo, lấy ba tờ 100, vuốt thẳng cẩn thận đặt lên quầy.

Soái Lãng thấy ông chủ sợ như thế, đầu óc đầy trò xấu bắt đầu hoạt động, cầm tiền lên lại đặt xuống: “Ông có chắc vừa rồi nhận 300 không thế?”

Ông chủ không phải ngốc, mấy trò vòi vĩnh này đâu phải chưa gặp, tức thì vỗ trán mấy cái làm như bừng tĩnh, lại rút trong ngăn kéo ra thêm 500 nữa đưa tới, lấy lòng: “Ài dà, ài dà... Xem tôi già tới hồ đồ rồi này, đúng đúng, là 500... À không đúng, thiếu của anh 500, anh nhận cho... Anh ở đơn vị nào nhỉ?”

Soái Lãng thu tiền rất nhanh, làm vẻ nghiêm túc: “Đã bảo ngầm điều tra, chẳng lẽ còn nói với ông à?”

“Vâng vâng, anh cảnh sát, ngàn vạn lần đừng viết giấy phạt, buổi chiều tôi cho người sửa ngay.” Ông chủ rất có tinh thần phục thiện.

“Không sao, hỏng thì cứ hỏng, không ai đến làm phiền ông đâu, có camera giám sát bất tiện lắm.”

Đến khi Soái Lãng đi rồi ông chủ vẫn còn há hốc mồm kinh ngạc vì lời anh cảnh sát mặc thường phục vừa nói.

Soái Lãng ra tới cửa cười đau cả bụng, cái hiện trường lâm thời bịa ra chẳng những giúp y tai qua nạn khỏi còn thuận tay dắt dê được 200 đồng, coi như ca ca bù lại một ngày bị bắt.

Đợi tới gần xe, Soái Lãng lại biến thành bộ dạng thật thà nghiêm túc, lên xe không nói gì, trả lại cho nữ cảnh sát 300.  Nữ cảnh sát đoán chừng bị y trêu ghẹo một phen còn đang bực, giật lấy tiền chẳng nói chẳng rằng.

“Ài..” Mộc Đường Duy thở dài cho xã hội suy đồi đạo đức, cũng mang ý lấy lòng nữ nữ cảnh sát: “Không biết phải làm gì với đám người này nữa, có luật không theo, xem ra pháp chế còn cần đi quãng thời gian dài.”

Nữ cảnh sát còn tức không nói, không ngờ có tiếng phì cười, Mộc Đường Duy quát: “Anh cười cái gì?”

“Tôi cười cái gì?” Soái Lãng vặn lại: “Đây không phải là có luật không theo mà là chấp pháp không nghiêm, cũng không phải cần pháp chế đi quãng đường dài, thực ra dân rõ luật lắm, nhưng người thi hành luật lại không làm đúng thôi.”

“Đừng có ăn nói hàm hồ, cái thói xấu này chính là do loại người không coi trọng đạo đức như anh làm hỏng, anh còn không biết xấu hổ mà nói ra à?” Nam cảnh sát dùng giọng điệu giáo dục lưu manh nói.

Soái Lãng chẳng có hứng tranh cãi với loại chim non này, ngửa cổ uống nước.

Trạm thứ hai là đại lộ Trung Châu, xem ra là muốn tới công viên rồi, dọc đường đi không ai nói gì, tới cổng công viên xuống xe, Soái Lãng dẫn bọn họ tới chỗ hôm đó gặp Cố Thanh Trì.

Nơi này với Soái Lãng mà nói có tình cảm đặc biệt, nên miêu tả chỗ nào đúng chỗ đó, cơ bản không thể bị vặn vẹo, chỉ đình giữa hồ, nói đó là nơi gặp giai nhân, chỉ lối chạy bộ, nói đó là nơi họ đi dạo, so với lời khai không khác mảy may. Thậm chí Soái Lãng có thể nói ra khoảng cách giữa cái ghế mình ngồi đến đình giữa hồ là bao nhiều bước, nam cảnh sát không bởi móc được gì.

Nữ cảnh sát thì sao? Cầm máy ảnh lên chụp rắc rắc liên hồi.

“Đồng chí cảnh sát, cô chụp ảnh làm gì?” Soái Lãng cẩn thận thăm dò.

“Đây là điều anh nên hỏi à?” Phương Hủy Đình chặn họng, không thèm để ý tới y.

Ai ngờ cô không để ý nhưng còn vị nữa, vị này thì lại cực kỳ để ý: “Cái này gọi là trinh sát hình sự hiểu không hả? Chị Phương tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học tội phạm, từ hiện trường có thể phán đoán quy luật tội phạm, từ đó đưa chúng về trừng phạt trước pháp luật.”

Soái Lãng phì cười lần nữa, lần này ngay cả nữ cảnh sát cũng tức giận quay sang lườm Mộc Đường Duy, cái cần nói không nói, cái không cần nói rõ nhiều. Mộc Đường Duy cười nịnh không dám nói nữa, chỉ Soái Lãng là cười càng vui, tới đây thì y đã khẳng định 100% rồi, đây là hai con chim non, một đôi cảnh sát mới toe, chả biết cái gì cả.

“Anh cười cái gì, buồn cười lắm à?” Nữ cảnh sát trút giận.

“Không, không, có cười gì đâu.”

“Trông anh không giống người tuân thủ pháp luật.”

Biết đối phương là chim non mới ra đời, Soái Lãng chẳng buồn che giấu giả bộ gì nữa, ôm ngực lùi lại, làm bộ sợ hãi: “Oa, nhãn quang thật lợi hại, cô phá án bằng nhìn à?”

“Anh, anh cứ đợi đó, tôi mà tìm ra sơ hở, tới lúc anh không lấp liếm nổi đâu.” Nữ cảnh sát càng nhìn Soái Lãng càng thấy chướng mắt.

Nam cảnh sát giúp đỡ: “Anh đừng có vờ vịt, Soái Lãng, tuy không có chứng cứ chứng minh anh dính líu tới cảnh sát, nhưng chúng tôi hoài nghi anh biết tung tích của Nữ Tiêu... Biết mà không báo là có tội, tội bao che tội phạm đấy, anh biết chưa?”