Q1 - Chương: 138 Lừa chẳng phải lừa, lấp sao cho kín. (3)
Bị chim non quát mắng, lại còn muốn giáo dục pháp chế cho mình, làm Soái Lãng có muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc cũng không nổi, ngứa miệng chọc một câu.
“Vậy tôi hỏi đồng chí cảnh sát nhé, anh học luật tốt như thế, không có bằng chứng, chỉ bằng vào hoài nghi là có thể dọa thành tội à?... Nếu không có chứng cứ, vậy tội bao che tội phạm không thành lập, mà dù các anh có định tội, viện kiểm sát cũng bác bỏ. Đừng có trước khi nói chuyện đã đặt mình vào giai cấp đặc quyền.”
Mộc Đường Duy nhận ra sai lầm trong lời nói của mình, liền vờ vịt quan sát xung quanh, nữ cảnh sát càng không hài lòng về hắn, tổ chống cướp bóc lừa gạt là thành lập lâm thời, cảnh sát có kinh nghiệm không muốn tham gia, gom từ chi đội, cục công an được một đống người mới. Giờ đối phó với một nhân chứng còn chẳng nổi, nói gì tới đối phó với tội phạm, nữ cảnh sát bắt đầu dao động.
Hai vị cảnh sát không lên tiếng, Soái Lãng lại chẳng nhà, nhớ tới từ quan trọng vừa nghe, hỏi: “Này anh cảnh sát Mộc, Nữ Kiêu gì thế? Không phải lừa gạt à, sao thành kiêu hùng?”
“Tiêu không phải Kiêu, Tiêu có chữ quỷ ấy, ý là nữ quỷ.” Mộc Đường Duy đính chính.
“Hả, nói như thế tôi gặp phải nữ quỷ rồi à? Thế nào loanh quanh luẩn quẩn lại thành Thiếu nữ u hồn vậy?” Soái Lãng thất kinh.
Mộc Đường Duy biết Soái Lãng nói ba lăng nhăng, khinh bỉ đáp: “Trong lòng anh có quỷ thì có.”
“A...” Soái Lãng hỏi vội: “Vậy các anh có trị được không?”
“Đương nhiên trị được, trị anh chẳng thành vấn đề.” Mộc Đường Duy không lọt bẫy.
“Oa, lợi hại quá.” Soái Lãng giơ ngón tay cái lên, tấm tắc luôn mồm: “Cảnh sát bây giờ lợi hại thật, vẽ bùa, làm phép, trị quỷ cũng quản luôn, đa năng, đa năng thật.”
“Anh...” Mộc Đường Duy nghiến răng, tay siết chặt.
Thế này khác gì cãi nhau trong nhà trẻ mẫu giáo, Phương Hủy Đình không nghe tiếp nổi nữa, đi tới đẩy Mộc Đường Duy một cái không cho hắn tiếp tục cãi nhau với Soái Lãng.
Soái Lãng đi sau tên cảnh sát làm việc thì ít mà lấy lòng đồng nghiệp xinh đẹp thì nhiều, y cố tình trêu chọc hai người này để họ không cách nào tập trung được vào vụ án. Mặc dù hai người này là người mới, lại chẳng có chứng cứ gì, Soái Lãng thấy vẫn nên thận trọng là hơn, phá được thì phá, đề phòng vạn nhất bọn họ gặp may thấy được manh mối gì.
Mà nói thật, nếu có thể tìm cô em kia, Soái Lãng cũng muốn tìm ra lắm.
Lại lên xe đi tới điểm tiếp theo, Soái Lãng ngồi ghế sau, trước khi lên xe y mua bao thuốc lá ở cổng công viên, ai ngờ vừa châm lửa, tên nam cảnh sát kia lại bệnh cũ tái phát, phanh két lại: “Này, có tí ý thức công cộng nào không, chị Phương ghét nhất thuốc lá đấy, không biết tôn trọng phụ nữ chút nào à?”
Anh chàng hộ hoa sứ giả trông đường đường chính nghĩa, nhìn Soái Lãng đầy thù hận còn hơn cả nhìn kẻ thù giai cấp, có vẻ chuyện không được hút thuốc còn quan trọng hơn vụ án, Soái Lãng mặc dù muốn phá họ, song tên này quá điên rồi, cau mày: “Tôi sợ anh rồi đấy.”
Nói xong ném điếu thuốc lá đi.
Xe lại lên đường, đi mười lăm phút tới quán cà phê Lam Phượng Hoàng, Phương Hủy Đình lật lời khai, theo như Soái Lãng khai báo hai người từng ở đây uống cà phê tình tứ với nhau, hiện giờ tấm biển còn đó, nhưng dán thêm tờ giấy trắng:" Chuyển nhượng nhà trống, không muốn đừng hỏi." Dưới là số điện thoại liên hệ.
Hai viên cảnh sát đồng loạt quay đầu nhìn Soái Lãng, Soái Lãng ngồi ngay ngắn, đôi mắt thành thật ánh lên vẻ vô tội, nhưng trong mắt hai người kia càng thấy y cố ý, cố ý gì? Cố ý trêu chọc người ta chứ sao...!
Không còn cách nào khác, bọn họ tới địa điểm thứ ba, là hiện trường xảy ra vụ án.
“... Khi đó tôi ngồi ở chỗ này, vị trí hai người không có ai, nhưng tôi có thể nhìn thấy một nữ hai nam ở mé trái đối diện, xảy ra chuyện gì tôi nghĩ hai vị biết rồi đấy, cô ấy tới hôn tôi một cái, từ đầu tới khi rời đi, tôi không rời khỏi bàn nửa bước, tôi tin các vị có thể tìm thấy tôi qua hình ảnh giám sát.”
“Có điều điều đó cũng chứng minh, tôi không liên quan tới vụ án này, cho dù là gặp Nữ Tiêu gì đó theo như các vị nói, cũng là tình cờ... Bất kể là nhận diện hay điều tra, không cần biết các vị làm gì, cho dù tương lai các vị bắt được Nữ Tiêu cũng chẳng chứng minh được cái gì... Chỉ thế thôi.”
Soái Lãng chỉ trỏ, minh họa tình hình ngày hôm đó, hai vị cảnh sát nghe chăm chú, thi thoảng quay đầu nhìn cái bàn khác ngày hôm đó, ngồi đó là một đôi tình lữ.
Lúc này bọn họ đang ở quán mỳ mà Soái Lãng thích nhất, quán mỳ Lão Quái Trung Châu, ngồi cũng ở vị trí hôm đó. Hiện là giữa trưa, thực khách đông đúc rộn ràng, sớm ngồi bảy tám phần, trong âm thanh huyên náo đó tiếng ăn mỳ cực kỳ nổi bật, mùi thơm nước dùng phiêu đãng, chẳng ai chú ý tới ba người bọn họ.
Nếu là người bình thường tới Trung Châu du lịch, cho dù là người ngoại quốc, đây cũng chẳng phải là vụ án gì to tát, có điều có lãnh đạo chính phủ ra mặt đánh tiếng, vụ án này không thể không coi trọng. Song coi trọng thì kết quả vẫn là không, lời khai Soái Lãng với hai tên trộm kia giống hệt nhau, chẳng có sơ hở nào.
Phương Hủy Đình rất không cam tâm, cứ theo dõi từng nét mặt của Soái Lãng, không nói gì cả, từ động tác, ngôn ngữ, hành vi vô thức của y như bàn tay ở trước mặt cứ xòe ra cụp vào. Có điều Soái Lãng sau khi biết bị quan sát rụt tay lại, tựa hồ không muốn hành động nhỏ của mình bại lô tâm lý bất định, để đối phương nhìn thấy.
Chắc chắn là nhìn trộm, Phương Hủy Đình bắt gặp chi tiết khóe miệng Soái Lãng hơi nhếch lên, thầm đưa ra khẳng định đó.
Đương nhiên là Soái Lãng có nhìn trộm rồi, hai con chim non bị y lừa cho chóng cả mặt, nếu chẳng phải em gái trước mắt khá đặc sắc thì Soái Lãng ngay cả hứng thú nói chuyện cũng chẳng có.
Có câu đấu với trời vui thú vô cùng, nhưng mà làm sao thích bằng đấu với mỹ nữ, coi như kiếm chút giải trí trong chặng đường buồn chán này.
Mỳ được gọi đã đưa lên, hai bát lớn một bát nhỏ, ba đĩa rau trộn, thịt bò trộn ớt và mấy cái bánh. Soái Lãng chẳng khách khí, bê hẳn bát lên ăn xì xụp, gắp cả miếng thịt bò lớn và vào miệng, thi thoảng nhìn hai cảnh sát còn chưa đụng đũa, đang nhìn cách ăn uống bất nhã của y. Soái Lãng chẳng coi vào đâu, cứ việc mình làm.