Q1 - Chương: 139 Quyến rũ trời sinh, tâm ngữ vô thanh. (1)
Mỳ vẫn thế, thịt bò vẫn thế, nhưng người đã không phải là người cũ nữa, quay lại chốn cũ, Soái Lãng không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, cho dù vì một nụ hôn ướt át mà phải trả bằng cái giá quá đắt ngày hôm nay, y vẫn không thể hận được nữ nhân lừa đảo đó. Giống như rất nhiều nam nhân cam tâm tình nguyện chết dưới váy đỏ mà không oán không hận, dù bị lừa, bị trêu đùa, vẫn hùng hồn nói một câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" để an ủi mình.
Không sai, Soái Lãng lúc này đang dùng câu nói đó an ủi mình, y đương nhiên có thể nói nhiều hơn, chi tiết hơn về vụ án, nói về phân tích tình huống khi đó của y, nói về tên cảnh sát giả, nói về đồng bọn của bọn chúng đánh tráo túi thế nào, rất rất nhiều chi tiết hữu ích.
Chỉ có điều Soái Lãng không dại gì mà nói ra, vì nói chẳng ích lợi gì, có khi gây thêm phiền toái, huống hồ thái độ hai cảnh sát này với y chẳng ra làm sao, trong lòng luôn rình rập bới móc sơ hở của y kìa, dại gì mà nói nhiều, dại gì giúp họ lập công.
Cứ ăn luôn mồm, ăn từng miếng lớn, thịt bò thái lát mỏng gắp cả tảng nhai, nếu như nói ăn là phát tiết thì lúc này Soái Lãng đang bị điên, Mộc Đường Duy còn chưa động đũa thì bát thịt bò của y đã thấy đáy rồi.
“Ăn thôi chị Phương, tôi lấy thêm suất nữa...”
Mộc Đường Duy gọi phục vụ đưa tiền lấy thêm một suất, khuyên một câu Phương Hủy Đình mới đụng đũa, trong lòng hắn cũng khó nuốt, lại một ngày uổng công vô ích nữa, tưởng có manh mối trọng đại rồi, cuối cùng chẳng đi tới đâu...
Thịt bò lại đưa lên, Soái Lãng chẳng khách khí gắp một miếng lớn cho vào miệng, tên nam cảnh sát kia mất hẳn tinh thần rồi, ăn còn chậm hơn cả nữ cảnh sát, nãy giờ y ăn uống thô tục bất nhã như vậy, tạo điều kiện như vậy mà hắn chẳng cà khịa tiếng nào.
Soái Lãng cười thầm trong lòng, biết tên cảnh sát này cùng đường rồi, ngoại trừ dùng ánh mắt biểu thị sự phẫn nộ với y thì không có tâm trạng gây hấn nữa.
“Soái Lãng” Phương Hủy Đình gọi một câu, đợi Soái Lãng dừng ăn ngước mắt lên, lấy ra một tấm danh thiếp, cẩn thận đặt trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt y, cười lấy lòng: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi quên mất, chúng ta còn chưa chính thức làm quen.”
“Ừm...” Soái Lãng nhai nốt miếng thịt, cầm danh thiếp lên đọc: “Phương Nhụy Đình, tên đẹp thật.”
Mộc Đương Duy đính chính: “Này anh, là Phương Hủy Đình, hủy là cỏ trong hoa cỏ ấy.”
“À, sorry, sorry, trình độ văn hóa của tôi chỉ đến thế thôi.” Soái Lãng chân thành xin lỗi vì đọc sai tên mỹ nữ, Mộc Đường Duy thấy vậy cũng đưa danh thiếp của mình, cả hai đều chế tác thống nhất, không khác biệt gì, y vừa mân mê trong tay đũa chẳng dừng.
“Hai vị có ý gì đây, chơi cứng không được chuẩn bị chuyển sang mềm à, tôi nhấn mạnh một câu, tôi thực sự không biết gì cả, chuyện này có thể chứng minh rất đơn giản, các vị cứ nhìn cách ăn mặc của tôi, nhìn nơi ở của tôi, tra tình trạng kinh tế của tôi là rõ.”
“Nếu tôi có dính líu tới nữ nhân lừa đảo vang danh xa gần kia, liệu tôi có thể trông như nông dân nghèo khổ thế này không? À bữa hôm nay còn do anh cảnh sát Mộc trả tiền, đúng không?”
Thật thật giả giả vài câu, làm Mộc Đường Duy tức xì khói, Soái Lãng vừa xuống xe đã nói muốn ăn cơm ở đây, mà ăn cơm không thể để quý cô trả tiền. Soái Lãng có thể mặt dày mày dạn lờ đi, Mộc Đường Duy không thể, còn phải tranh trả tiền ấy chứ, tên khốn đó ăn chực rồi, lại còn nói kháy, ai mà không tức
Suốt cả một ngày bị người ta trêu chọc tức không làm được gì, rồi lại còn phải trả tiền ăn cho người ta, tên này ăn rõ tham nữa, tâm trạng tệ hết sức.
“Kỳ thực chúng tôi không khác nhau là bao.” Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng lên tiếng, khẽ thở dài buồn bã nói: “Tiểu Mộc tham gia công tác ba tháng, chưa xác định cấp bậc. Tôi làm việc hơn một năm, có điều chỉ làm việc lặt vặt ở phòng tuyên truyền, chúng tôi được điều tới tổ công tác phụ trách điều tra ngoại vi, nếu anh không chê hai cảnh sát nhỏ chúng tôi thì chúng ta kết bạn nhé.”
Nói rồi đưa tay ra muốn bắt tay Soái Lãng.
“Không dám trèo cao, không dám trèo cao.” Nếu như bị hai người này xem thường xử tệ thì Soái Lãng có thể tiếp nhận, thế nhưng chuyện lấy lòng có mục đích này thì y không dại mà cho đầu vào.
Lúc này ngay cả Mộc Đường Duy cũng kinh ngạc nhìn Phương Hủy Đình, không biết chị Phương sao lại nói thế, cứ như biến thành người khác vậy.
Phương Hủy Đình xấu hổ rụt tay lại, tiện thế ném cho Mộc Đường Duy một ánh mắt cảnh cáo không cho nói xen vào, cô luôn để ý tới Soái Lãng, dù biểu hiện của y luôn có vài phần lưu manh, có điều rất vô tội, thản thiên. Bất kể sự thản nhiên này là thật hay giả, nhưng từ đầu tới cuối tỏ ra rất nhất quán, bằng vào kiến thức ở trường học cô biết y có điều che giấu, ở vào hoàn cảnh của y, quay trở lại hiện trường xảy ra nhiều sự cố đến thế, cảm xúc phải lên xuống thay đổi mới đúng, thế nên sự bình tĩnh này là che đậy, không để lộ ra manh mối.
Biết là vậy, Soái Lãng lại che giấu thực sự quá tốt, hơn nữa họ không nắm được bất kỳ chứng cứ nào trong tay, không thể làm gì y.
Vì vậy Phương Hủy Đình nói: “Tôi tin lời anh.”
Câu nói đột nhiên này cũng là một thăm dò, có điều Soái Lãng vẫn húp canh ừng ực chẳng buồn để ý, tới khi đặt cái bát đã ăn sạch sành sanh xuống mới liếm môi nói: “Cô tin hay không thì tùy cô, dù sao điều tôi nói là sự thực.”
“Đương nhiên là tôi tin.” Phương Hủy Đình khẳng định lần nữa: “Tôi nghe cảnh sát hình sự ở phân cục nói, Nữ Tiêu cực kỳ xinh đẹp, anh có thể khiến mỹ nữ hôn một cách say đắm như thế, chắc chắn có chỗ đặc thù. Có điều tôi mắt kém, hiện giờ chưa nhìn ra.”
“Đừng đặt bẫy, thiếu chuyên nghiệp quá đấy, chuyện ngoài vụ án miễn bàn.” Soái Lãng nhận ra đối phương có ý đồ, không khách khí nữa, chẳng nể nang mỹ nữ, đừng nghĩ y háo sắc là có thể tùy tiện lấy mỹ sắc ra làm y lơi lỏng.
Lần trước bị một vố đau quá rồi.
Thái độ này quá ác liệt, Mộc Đường Duy vừa định nổi nóng thì chân đau nhói, bị chị Phương dẫm một cái, không cho lên tiếng làm hỏng việc.
Phương Hủy Đình nhoẻn miệng cười: “Anh có ý kiến với chúng tôi à, sao lại vậy? Tôi thấy giữa chúng ta làm gì có thù hận gì chứ?”