Q1 - Chương: 140 Quyến rũ trời sinh, tâm ngữ vô thanh. (2)
“Cảnh sát Phương, cô nói dễ nghe quá đấy.” Soái Lãng cắt lời luôn, lấy giấy lau miệng, nãy giờ là y đóng kịch, đây mới là thái độ thực sự của y với cảnh sát, đó là phản cảm.
“Ai mà muốn qua lại với cảnh sát các vị, vẫn câu nói đó thôi, tốn thời gian, tốn tiền bạc, ở cùng các vị luôn bị các vị lấy thái độ bề trên đối xử như tội phạm, ai mà dễ chịu được chứ?”
“Còn nữa, không phải cô biết cha tôi là cảnh sát sao? Tôi hiểu cái nghề cảnh sát này còn hơn cô, với tình cảnh của tôi mà nói, nếu như tôi không nói gì, tôi sẽ có hiềm nghi lớn, các vị sẽ không buông tha. Tôi mà nói, các vị không tin, phiền toái càng lớn., các vị vẫn không buông tha.”
“Mà nếu chẳng may tôi nói sai cái gì, coi như xong đời, các vị muốn làm gì tôi cũng được, tôi chẳng có khả năng phản kháng. Mà tôi nói đúng... Xong, rắc rối tới rồi, tôi căn bản không thể thoát, chuyện này giống khốn cảnh tù đồ ấy, tôi lựa chọn thế nào cũng chết cả... Các vị đâu phải phá án, mà là lấy quyền lực chèn ép người ta.”
“Không phải... Phối hợp với công an phá án là nghĩa vụ của người dân, thế nào lại thành chèn ép?” Một Đường Duy tức giận phản bác lên tiếng trước khi chị Phương kịp ngăn.
“Đúng, nói thì hay lắm, phối hợp phá án...” Soái Lãng kéo dài giọng giễu cợt.
“Phối hợp để cuộc sống cũng bị hủy luôn à, may mà tôi thất nghiệp đấy, nếu tôi không thất nghiệp thì cũng bị các người làm cho thất nghiệp rồi. Tôi đoán anh em tôi còn chưa biết tôi ở đâu, làm sao đâu nhỉ? Nếu tôi đi làm, còn không phải bị toàn công ty coi là tội phạm rồi sao, không phải các người hủy hoại cả cuộc sống công việc của tôi rồi sao?”
“Chúng ta đổi thân phận với nhau nhé, nếu các người rõ ràng không dính líu gì tới vụ án, đột nhiên bị cảnh sát đưa đi, đối xử như tội phạm, sau đó công việc lẫn cuộc sống đều vứt đi, các người sẽ vui vẻ phối hợp phá án chứ?”
Mộc Đường Duy hừ một tiếng, không đáp được, mặc dù phối hợp với cảnh sát phá án là nghĩa vụ của người dân, nhưng không ai muốn thực hiện cái nghĩa vụ này, vì lấy cuộc sống của mình ra đánh đổi.
“Đây là công việc của chúng tôi, hi vọng anh lý giải.” Phương Hủy Đình ý đồ xoa dịu bất bình trong lòng Soái Lãng.
Có điều thành kiến đã quá sâu, Soái Lãng đáp luôn: “Công việc của các vị là hủy hoại cuộc sống của người khác à?”
“Không phải, là để cuộc sống nhiều người tốt hơn... Tôi học tâm lý học, nhìn ra được thái độ của anh hơi quá khích rồi, tôi đoán lý do tới từ cha anh phải không, tôi nghe nói quan hệ cha con anh rất căng thẳng.”
“Đừng giận, tôi phải tìm hiểu về cuộc sống của anh mà... Thực ra chúng tôi đâu có hơn gì anh chứ, Tiểu Mộc sau khi xác định cấp bậc rất có thể tới đồn công ăn ngoại ô xa xôi, còn tôi thì sao? Đi làm một cái, chuyên ngành liền bị hoang phế, một năm qua chẳng học tập thêm được gì, ngược lại kiến thức còn rơi rụng không ít.”
“Chúng tôi xung phong tới tổ công tác ngoại vi thực ra là muốn học thêm ít kinh nghiệm, nói không chừng có ích cho sau này. Có điều xem ra cả hai chúng tôi đều kém cỏi, bận rộn chẳng ích gì mà còn làm mất lòng người khác... Nếu thực sự vì vụ án này mà ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, tôi xin lỗi.” Phương Hủy Đình nói rất chân thành.
Mộc Đường Duy lại trố mắt, không biết vì sao chị Phương lại đột nhiên khiêm tốn nhún nhường như vậy với một tên nghi phạm chướng mắt. Mà lạ hơn nữa là, hắn cũng nhận ra, chị Phương không nói dối, còn thực sự chân thành.
Thái độ của hắn bị Soái Lãng nắm bắt được, chỉ mặt giáo huấn: “Nghe đi, mỹ nữ có tố chất như thế, người ta xin lỗi rồi, anh ngồi im thế à? Phải biểu thị gì chứ?”
“Tôi...” Mộc Đường Duy vừa mở miệng thì chân lại bị dẫm một cái, lần này dẫm rất mạnh, xem ra chị Phương nổi giận rồi, không dám phát tác, nuốt nguyên cục tức to tổ bố xuống bụng: “Tôi... Tôi cũng xin lỗi.”
“Này, vừa rồi là tôi dẫm anh ấy, anh có giận không?” Soái Lãng chống cằm hỏi, y phát hiện động tác nhỏ của hai người họ lâu rồi, dẫm tên này một phát, quả nhiên là hắn đổi thái độ.
Mộc Đường Duy ngỡ ngàng, nghiến răng trèo trẹo, hắn muốn nhảy vào bóp chết Soái Lãng, không ngờ chân lại đau nhói, kèm đó là ánh mắt tóe lửa của Phương Hủy Đình, lần này là thật, thế lừa lửa giận tắt ngúm ngay: “Không giận... Tôi không chấp với anh.”
Mặt hắn trông khó coi còn hơn khóc, nói xong cúi mặt xuống, Soái Lãng giơ ngón cái, giờ y lại có thiện cảm với anh chàng này hơn, nãy giờ chưa nói tục câu nào, tính cách đơn giản chân thật.
Tiểu Mộc bị người ta xoay như chong chóng, Phương Hủy Đình chịu rồi, nói về thủ đoạn, Soái Lãng trên cơ bọn họ, dứt khoát nói thẳng luôn: “Soái Lãng, dù thái độ của Tiểu Mộc với anh không ra sao, anh không cần trêu đùa người ta như thế, anh đánh người ta trước, nếu chuyện này xảy ra với đồn công an hoặc đội hình cảnh, anh biết kết quả là gì chứ?”
“Tôi thừa biết, một người vô duyên vô cớ bị chặn đường, thái độ bất thiện, vừa phản kháng liền bị người ta kiếm được cớ đánh cho không ngóc đầu lên được, đúng không?” Soái Lãng khinh thường: “Xương tôi cứng lắm, đánh xong chỉ giam vài ngày thôi, các người làm gì được tôi?”
“Chúng tôi không định làm gì anh hết, chỉ không muốn quanh co thôi, tôi thấy mình đã dùng khách khí tối thiệu với anh rồi, kỳ thực tôi muốn một câu nói thật mà khó vậy sao? Điều anh nói khiến tôi không biết đâu là thật, đâu là giả.” Phương Hủy Đình đặt đũa xuống, tâm lý học nói, nếu muốn lấy được tin tưởng của đối phải nhìn thẳng vào mắt họ, đây là điều tối quan trọng, cô vận dụng rất thuần thục, ít nhất nhìn cho đám cảnh sát độc thân trong đội sinh lòng hươu dạ vượn.
Vì thế cô đem tuyệt chiêu dùng đói phó với nam nhân ra, ánh mắt này có thể gọi là thu ba sóng sánh, như người đồng cảm dùng ánh mắt biểu đạt cảm xúc phức tạp, ánh mắt ấy như sinh ra muôn vàn nhớ thương, ánh mắt ánh tựa hồ mang theo tán thưởng nào đó, lại như tình lữ nhìn nhau mong đợi.
Thậm chí ánh mắt đó có sự tín nghiệm làm người khác không từ chối được.
Soái Lãng thoáng dao động, bị ánh mắt của cô cảnh sát làm bất ngờ, sau đó ngồi thẳng lên nhìn lại, rất lớn gan, không chút cô kỵ gì, mặt trái soan, mắt dài mà xếch, sống mũi thẳng nhỏ, cánh môi dầy đường nét rõ ràng, môi trên hơi vểnh lên, dính ít mỡ làm ướt mọng, khiến người ta muốn ngậm lấy nó hoặc bị nó ngậm.
Tích tắc khơi lên tâm tư tối tăm nhất của nam nhân, oa, cái môi kia nếu mà ngậm lấy ...
Không xong, ca ca trúng mỹ nhân kế rồi, Soái Lãng sức tỉnh, đấm đầu, lại xoa mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm lại.
Đôi mắt đó rất trong, biểu hiện sự kiên định, bạo gan... Phương Hủy Đình cảm giác được rồi, ánh mắt đó có sắc có dâm còn có nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không nhận ra, không đơn thuần như Tiểu Mộc chỉ muốn một lòng hiến dâng, càng không giống những nam nhân bên cạnh theo đuổi cô, trừ thèm khát của giống đực thì không có gì khác... Cũng không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào trong đó
Tại sao thế nhỉ? Tích tắc đó Phương Hủy Đình cũng bị cuốn vào đôi mắt vô cùng phức tạp cô chưa từng thấy bao giờ kia.