← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 141 Khi đi vội vã, khi về ung dung. (1)

Mộc Đường Duy đang ăn dần dần phát hiện ra điều không ổn, đang định nói gì chợt nhớ ra, nghe nói chị Phương từng học thôi miên tâm lý, thứ này một khi phát huy tới mức cao nhất sẽ vô cùng kinh khủng, có thể khiến tên tội phạm cứng đầu nhất phải khai ra tội lỗi của mình. Vì thế hắn không dám quấy rầy.

Chị ấy đang thôi miên à?

Không phải, là đấu mắt, nếu nói thôi miên thì cũng là Phương Hủy Đình cảm giác bị thôi miên, từ khi bị thu hút bởi ảnh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp đó, cô mỗi lúc khám phá ra nhiều thứ hơn, như đọc cuốn sách mãi không hết...

Ví dụ người này có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, có sự tự tin cao độ, hơn nữa không phải người phóng túng giống như thể hiện ra ngoài, mà có sự tự kiểm soát bản thân rất cao, tính cách cực kỳ độc lập và cô độc. Cô bị ánh mắt đó làm lạc lối, quên mất mình ở nơi nào.

“Phù...” Soái Lãng đột nhiên thở hắt ra một hơi, nghiêng mặt sang bên cắt đứt giao lưu ánh mắt của hai người, vừa rồi y có cảm giác đáng sợ, tựa hồ như bị đôi mắt đẹp kia nhìn thấu tận linh hồn.

Tim y vẫn còn đập loạn nhịp.

Phương Hủy Đình giật mình tỉnh lại, một thoáng ngơ ngác cũng không biết nói gì, tựa hồ như vừa thoát khỏi một giấc mộng kéo dài.

Nhất thời hai người không nói, thậm chí tránh nhìn vào mắt nhau, bầu không khí vừa gượng gạo lại vừa quỷ dị, Tiểu Mộc hoài nghi nhìn cả hai, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.

“Hai người muốn nghe một lời nói thật chứ gì?” Mất một lúc sau, Soái Lãng nói một câu, tức thì khiến hai cảnh sát phấn chấn nhìn y, lời nói ra lại là một gáo nước lạnh: “Nói thật nhé, các người không bắt nổi cô ấy đâu.”

Đương nhiên là bắt sao được, ngay cả Soái Lãng còn ngã dập mặt nói gì tới hai cảnh sát non choẹt này, Soái Lãng bất đắc dĩ nói ra: “Tôi không hạ thấp cảnh sát, nhưng mà bằng vào trình độ mới xuất đạo của hai người thực sự không bắt nổi cô ấy đâu, đừng có tin là lưới trời lồng lồng thưa mà khó lọt.”

“Có hình thái xã hội là có tội phạm, chẳng xã hội nào có thể diệt trừ hết tội phạm hết, tức là luôn có cá lọt lưới...  Tôi biết phương hướng phá án của hai người, là nghiên cứu hoàn cảnh, đối tượng, thủ pháp gây án và đối thượng cô ấy lựa chọn ra tay, tìm ra quy luật quỹ tích, cô ấy phạm tội càng nhiều càng lộ ra nhiều sơ hở, chỉ cần một lần thất thủ thôi …”

“Phương hướng này là sai, không nghiên cứu vụ án thực tế, không bám lấy nhân chứng triển khai tìm tòi thì chỉ là trình độ của đồn công an, nếu chỉ như thế mà tìm được cô ấy thì đã chẳng phải là Nữ Tiêu.”

Mộc Đường Duy nghẹn nước bọt chính mình, ho khù khụ mấy cái, nghe đi, tên này tố chất chuyên nghiệp sắp vượt cảnh sát rồi, chính ủy Đồng hay dạy như vậy, nhưng nói thì dễ mà làm thì khó. Lúc này hắn thực sự hoài nghi Soái Lãng che giấu tình tiết vụ án rồi.

Phương Hủy cũng kinh ngạc nhìn Soái Lãng không chớp, nghi vấn trong lòng cô cũng được chứng minh, con trai của chuyên gia chống lừa đảo quả nhiên là tiếp xúc không ít, bất kể là giới cảnh sát hay tội phạm đều có kiến thức nhất định, căn bản không phải là thanh niên không am hiểu cuộc đời như họ nghĩ trước đó, vừa vào đã ôm hết tình huống bất lợi vào mình.

Cô nén tò mò trong lòng xuống, nói: “Cám ơn, tôi tin anh … Cực kỳ tin anh, chúng tôi và Nữ Tiêu không cùng một cấp bậc.”

“Đừng dụ tôi, tôi thực sự không biết cô ấy ở đâu, ngay cả tôi còn bị cô ấy lừa... Mau ăn đi, ăn xong về nghỉ ngơi, các người muốn thẩm vấn, muốn tra xét gì nữa thì tùy.” Soái Lãng kiếm cái tăm xỉa răng, thái độ bất cần, các người thích làm gì thì làm.

“Không cần.” Phương Hủy Đình cầm lấy đũa: “Anh có thể đi rồi.”

“Sao?” Soái Lãng nhíu mày, diễn biến này nằm ngoài dự liệu của y.

“Anh có thể đi rồi, vừa xong vào phòng vệ sinh tôi xin chỉ thị, tổ công tác cho tôi quyền quyết định, nếu có hiềm nghi, tôi có thể giữ anh cho đủ 48 tiếng, nếu không thì anh có thể đi.” Phương Hủy Đình mỉm cười nói với Soái Lãng có chút bất ngờ, ánh mắt chứa đầy tin tưởng và thiện chí: “Tôi lựa chọn tin anh, tôi thấy anh rất đáng tin.”

“Sao không nói sớm đi, tốn bao nhiêu thời gian.” Chỉ đợi có thế, roẹt một cái, Soái Lãng đẩy ghế đứng lên, cứ như thể ở lại một giây thôi cũng không muốn.

Phương Hủy Đình đứng dậy gọi: “Khoan.”

Soái Lãng nhún vai, thì ra y chỉ vờ đi chứ kỳ thực chân chưa nhúc nhích, nhìn hai cảnh sát cười chẳng nói, hàm ý như, các người dám thử tôi thì tôi dám chạy.

“Anh, anh thiếu nghĩa khí thật đấy, vốn dĩ tôi có thể uy hiếp anh, ít nhất có thể lấy đây làm điều kiện đối phó với anh, nhưng tôi thấy như thế hạ thấp vinh dự của cảnh sát, cho nên tôi không dùng, Tiểu Mộc cũng thế... Anh đánh Tiểu Mộc, cậu ấy còn mời anh ăn cơm, tôi thì cực lực nói giúp anh trước tổ trưởng, vậy mà anh ngay cả một câu cũng không nói à?” Phương Hủy Đình tỏ vẻ giận dỗi, thậm chí có thể nói ánh mắt cô đạt tới độ mập mờ, câu cuối hạ thấp giọng hơn, giống như thẹn thùng không nói hết.

“Đúng, tôi sai rồi... Phải cám ơn chứ, cám ơn nhé.” Soái Lãng nói xong một cái là chân hành động ngay, luồn lách qua dãy bàn dày đặc, chớp mắt rời cửa.

Lần này chuồn thật rồi.

Quán mỳ vẫn rộn ràng náo nhiệt, thực khách qua lại bị bát mỳ bốc khỏi nghi ngút hấp dẫn, những tiếng ăn mỳ kích thích vị giác vang lên khắp nơi, chỉ có người dẫn khách mới chú ý tới chỗ khác thường của hai nam một nữ vừa rồi, song chỉ coi là kiểu quan hệ tay ba mà thôi, vẻn vẹn lấy góc độ bàng quan của người qua đường, cùng lắm thi thoảng nhìn cô gái kia vài cái.

Đúng, cô gái đó khá ưa nhìn, lúc này đang chống cằm suy nghĩ, ưu nhã chơi với ngón tay của mình, ngón tay và cổ tay tạo ra hình dáng ưu mỹ, tạo hình xong tự cười với bản thân, mỗi người khác giới nhìn thấy đều bất giác quay đầu thêm lần nữa.

Còn Mộc Đường Duy thì len lén nghiêng đầu qua, sớm đã nhìn tới thất thần, mỗi cô gái đều có một mặt đẹp nhất riêng mình, lúc lơ đãng lộ ra như đóa hoa bùng nở...

Mà lúc này chị Phương chính như thế, tựa hờn tựa giận, cánh môi hơi cong lên, mỗi động tác đều khiêu khích sức chịu đựng của nam nhân. Cách đó ba mét có một đứa nhãi có vẻ là học sinh trung học có vẻ tưởng bở, miệng ngầm mỳ quên nhai, tưởng mỹ nữ chú ý tới mình. Cách đó năm mét có hai nam thanh niên ăn miếng được miếng khóc, cứ thi thoảng quay sang nhìn chỗ này...

Mộc Đường Duy không hoài nghi, nếu chẳng phải nơi này quá ồn ào hỗn loạn, bàn của họ sẽ thành tiêu điểm, sẽ có thêm nhiều người quên ăn.