Q1 - Chương: 142 Khi đi vội vã, khi về ung dung. (2)
Mãi lâu sau Phương Hủy Đình quay sang, thấy Tiểu Mộc nhìn mình không chớp thì cau mày, Tiểu Mộc giật mình, vội vàng che giấu: “Chị Phương, cứ thế mà thả người sao?”
“Không thả thì làm gì được? Anh ta nói còn hay hơn hát, tới giờ chẳng bới móc được chút sơ hở nào, giữ lại thêm nữa cũng làm được gì?” Phương Hủy Đình gắp một sợi mì lên, nhưng nước đã nguội, mì đã trương, lại chẳng mấy tâm trạng mà ăn, đẩy bát đi.
Tiểu Mộc không hiểu, cảm giác lúc hai người họ nhìn nhau, có gì đó rất quỷ dị đã xảy ra, hắn có chút ghen tuông: “Thả thì thả, đâu cần khách khí với y như thế, chị làm vậy khác nào hạ thấp bản thân, cần tới mức đó không?”
“Cậu nghĩ anh ta là một người bình thường à? Không phải là tôi xin chỉ thị, mà là phó chính ủy Đồng an bài từ trước rồi, nếu không có điểm gì khả nghi thì thả người... Tôi nghe ý tứ phó chính ủy, không giống cha anh ta đánh tiếng, mà là có người khác ra mặt, muốn chúng ta khách khí, phải thật khách khí.”
“Không thể nào, nếu y có quan hệ cứng như thế có cần sống như vậy không? Bản thân y tự hình dung mình là tầng lớp bần nông.”
“Anh ta là người thế nào, chúng ta tạm thời không cần nghĩ tới, có điều Tiểu Mộc cậu không phát hiện à, chúng ta bỏ quên vấn đề lớn nhất.”
“Vấn đề gì?”
“Cha anh ta.”
“Cha y làm sao?”
“Cậu nghĩ mà xem, Soái Thế Tài chính là chuyên gia chống lừa đảo nổi tiếng toàn tỉnh, khi tôi vừa mới vào trường đã nghe kể sự tích của ông ấy. Năm đó thành phố cũng tổ chức đại hành động đả kích lừa đảo, tổng cộng bắt hơn 200 nghi phạm, có một phần tư là do Soái Thế Tài bắt được, đều là vạch trần tại chỗ, cực kỳ lợi hại. Khi tôi mới tham gia công tác còn tới chỗ ông ấy học tập, ông ấy là dân phi chuyên nghiệp mà làm còn đẹp hơn dân chuyên nghiệp, thành phố chúng ta có vụ án lừa đảo lớn nào đều nhờ tới vị kỳ nhân đó. Chức vụ ông ấy không cao, nhưng ngay cả cục trưởng cũng phải nể mặt đấy.”
“Vậy thì sao?” Nghe một hồi như vậy, Tiểu Mộc vẫn ngơ ngác.
Phương Hủy Đình có chút gắt gỏng: “Cậu không biết nghĩ à? Con trai một chuyên gia sao có thể không được chút hun đúc nào, sao có thể không có chút hiểu biết? Với lại không chừng anh ta còn kế thừa gen của cha mình... Nếu thực sự là thế, anh ta mà cố ý khiến chúng ta nhầm đường không phải là chuyện vặt sao? Cậu xem đi, từ đầu tới cuối anh ta có chút kinh hoàng nào không? Nói chuyện có chút lắp bắp nào không? Tư duy còn rõ ràng hơn chúng ta, tôi thậm chí hoài nghi anh ta còn chẳng nói thật câu nào.”
Sau một ngày quan sát Phương Hủy Đình rốt cuộc cũng đã xác định được, nghi phạm tựa như nhân chứng này không tầm thường, từ đầu tới cuối chính y mới là người âm thầm dẫn dắt cuộc chơi, bọn họ không khác gì con rối xoay vòng vòng.
Tiểu Mộc như giờ mới tỉnh ngộ, lẩm bẩm: “Đúng rồi, chuyện mà y kể với chúng ta đều là thứ không thể chứng thực, nhà khách không có đăng ký, công viên không có bằng chứng, quán cà phê thì đóng cửa, hình ảnh camera nơi này ghi lại không thể chứng minh được gì.... Nếu y muốn gây án thì...”
Vừa nghĩ tới khả năng này hắn cảm thấy nhụt chí, đẳng cấp người ta vượt mình quá xa: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Phương Hủy Đình vẫn chơi đùa với ngón tay của mình, so với lúc đầu lạnh lùng nghiêm nghị thì giờ cô có vẻ thả lỏng hơn nhiều, trả lời rất đơn giản: “Đợi.”
“Đợi sao?” Tiểu Mộc ngơ ngác: “Đợi cái gì chứ?”
“Tôi đã cho anh ta rất nhiều ám thị, không biết anh ta có quay lại không?”
“Ám thị gì?”
“Ám thị tâm lý.” Phương Hủy Đình mỉm cười, đôi mắt lơ đễnh như đang hồi tưởng cái cảm giác đặc thù khi hai người nhìn vào mắt nhau.
“Tôi cực lực khắc họa tình cảnh của chúng ta rất tồi tệ, chủ động đặt chúng ta vào vị thế kẻ yếu để khơi lên sự đồng cảm trong tiềm thức của anh ta, xóa bỏ trở ngại giữa hai bên.”
“Với loại người mang tự tin mạnh mẽ vào bản thân như anh ta, chúng ta chọi cứng không ăn thua đâu, xem lý lịch của anh ta là rõ, nếu chúng ta ép quá mức càng khiến anh ta phản cảm và thù hận thôi. Có đôi khi lấy sự thương tình của người khác cũng là biện pháp tốt. Anh ta không muốn giúp cảnh sát, nhưng sẽ không ngại giúp mỹ nữ gặp khó khăn.... “
“Tôi ám thị chuyện anh ta làm, ví như đánh cậu, tương đương với chọc giận cảnh sát rồi. Tuy có chỉ thị, nhưng phải để anh ta biết, chúng ta không quên việc này. Anh ta thông minh như thế sẽ biết chúng ta sẽ còn tìm đến anh ta... Quan trọng nhất là tôi còn ám thị, đó là sự tán thưởng và tin tưởng của một cô gái... Nếu anh ta là nam nhân không thể không động lòng chút nào. Nên tôi tin anh ta đi rồi sẽ về.”
Vừa nói vừa vuốt ve ngón tay, đó là thông tin, nữ nhân muốn gửi đi một thông điệp gì cho người khác giới có nhiều cách, đó là loại bản năng của nữ nhân.
Chẳng biết Soái Lãng tiếp nhận được không chứ Tiểu Mộc nhìn những ngón tay kia tưởng tượng nếu vuốt nhẹ lên mặt mình một cái, chắc chắn hắn sẽ quay lại.
“Tôi hỏi cậu nhé, lý tưởng căn bản nhất của nam nhân là gì, nói thẳng, không được nghĩ..” Phương Hủy Đình đột nhiên nói một câu, hạ thấp giọng hỏi, ai ngờ Tiểu Mộc khẩn trương không dám đáp, cô xỉa tay vào trán hắn: “Cấm nói vinh dự trách nhiệm, vừa đi làm còn nghĩ cái này, một hai năm thôi là cậu không còn nữa đâu.”
“Vậy hết rồi, chỉ còn tiền, mỹ nữ, quyền lực, địa vị nữa thôi.” Tiểu Mộc có phần xấu hổ, lí nhí nói.
“Thế là đúng rồi.” Phương Hủy Đình tán thưởng: “Truyền thuyết nói thượng đế dùng một cái xương sườn của nam nhân để tạo ra nữ nhân, cho nên nữ nhân chính là điểm yếu mà nam nhân không cách nào bù đắp được. Nếu một mỹ nữ dùng ánh mắt truyền đạt tán thưởng và yêu thích, lại có nhiều nhiều thiệt hơn như thế, liệu nam nhân có động lòng không?”
“Có, chắc chắn là sẽ nghĩ cách tiếp cận chị.” Mộc Đường Duy thừa nhận, nói thế có thể hiểu, nhưng lại không hiểu: “Chị Phương, sao tôi càng nghe càng thấy chị đang quyến rũ y, vừa rồi chị say đắm nhìn y, làm tôi giật mình.”
“Hi hì, nếu quyến rũ được càng tốt, anh ta sẽ giúp chúng ta.” Phương Hủy Đình lúc này rất tự tin, đẩy ghế đứng lên, nơi ồn ào này làm cô không quen: “Đi thôi, nguội hết rồi.”
Tiểu Mộc như cái đuôi nhỏ lẽ đẽo theo sau: “Nếu y không quay lại thì sao?”
“Loại nam nhân không hiểu ánh mắt ám thị của nữ nhân, cả gan quay lại cũng không dám thì không đáng quyến rũ... Yên tâm đi, cậu nghĩ tôi vô cớ đưa danh thiếp à? Vài ngày nữa thôi anh ta sẽ gọi điện thoại.... Thậm chí tôi hoài nghi, anh ta căn bản không đi xa, đang ở đâu đây đợi chúng ta.” Phương Hủy Đình thong thả đứng dậy, cô rất tự tin, không biết cô tự tin vào phán đoán của mình hay là vào sức hút của mình.