← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 143 Nguyện vì giai nhân, chẳng sợ hiểm nguy. (1)

Hai người rời quán mỳ, Phương Hủy Đình dừng lại nhìn về chỗ đỗ xe, chỉ có xe, không có ai. Trên đường về, người lái xe là Phương Hủy Đình, cô cố tình lái thật chậm, tựa hồ mong đợi ở bãi đỗ xe, đầu đường, hoặc ở bên đường có ai đó đi rồi quay về.

Nhưng không, chả có cái gì hết, giữa trưa trời nắng, phố xá chẳng có mấy người qua lại, ai cũng tìm chỗ râm mát mà trốn rồi, nếu có người sẽ rất dễ phát hiện.

Xe đi tới đại lộ số 2, sắp về tới đơn vị, thấy sắc mặt chị Phương thất vọng, thi thoảng xem đồng hồ, Tiểu Mộc trêu: “Chị Phương, tôi thấy y không có gan đâu, nếu quay về quấy rối chị, y sẽ thành kẻ địch của toàn bộ cảnh sát.”

Người theo đuổi chị Phương từ cục công an, đội hình cảnh tới chi đội giao thông đều có, căn bản thành đội ngũ đa liên hợp rồi. Tiểu Mộc nói thế không phải không có thành phần ghen tị, với thân phận học viên vừa tốt nghiệp của hắn, rõ ràng không đủ điều kiện theo đuổi hoa khôi cảnh sát.

Nói tới đó ánh mắt lại không kiểm soát được liếc nhìn cô lần nữa, chỉ trang phục áo sơ mi quần âu bình thường, vì tư thế ngồi quần kéo căng ôm lấy chân, khoe ra cặp đùi săn chắc khỏe khoắn, ưu nhã, gợi cảm, đoan trang đều có cả, nhìn vô cùng dưỡng mắt.

Mà một câu nói lấy lòng đó cũng khiến Phương Hủy Đình rất dễ chịu: “Cậu sai rồi, Tiểu Mộc, cậu biết trên đời này loại người nào lớn gan nhất không?”

“Cái gì ạ?” Tiểu Mộc mải ngắm trộm mỹ nữ, đâm ra phản ứng luôn chậm một nhịp.

“Loại háo sắc... Ở điểm này cậu kém xa anh ta.” Phương Hủy Đình trêu một câu làm Tiểu Mộc mặt đỏ rần, cô lại chẳng thừa biết mỗi ngày Tiểu Mộc nhìn trộm cô không dưới trăm lần, nhưng chỉ dám nhìn mà thôi, một câu nói đùa cũng chẳng dám.

Còn cái tên đó, lúc tới nhà khách còn chưa được giải trừ hiềm nghi đã dám lớn gan trêu ghẹo cô rồi, bây giờ hiềm nghi không còn nữa, nếu tên đó chạy thẳng một mạch không dám quay lại thì Phương Hủy Đình sẽ thất vọng lắm. Cô thường cùng nam nhân chơi loại trò chơi tâm lý này, cô luôn ở phe chủ động, chưa từng sai lầm.

Đi hơn hai km sắp tới cổng đơn vị, xe đột nhiên phanh lại bên đường chẳng có chút dấu hiểu nào, Tiểu Mộc đang ngạc nhiên thì Phương Hủy Đình đắc ý đưa tay chỉ, Tiểu Mộc bực tức: “... Thật là, không thể kém cỏi vậy chứ, mất mặt nam nhân.”

Phương Hủy Đình phì cười, không bình luận gì.

Ở phía trước, cách đó hơn 20 mét, dưới bóng cây, Soái Lãng da hơi đen nhưng lại cười rạng rỡ, miệng ngậm que kem, như tên lưu manh lang thang đầu đường nhắm đối tượng, thấy xe đỗ lại liền vẫy tay đi tới.

Gõ gõ cửa xe, Soái Lãng cứ như người một nhà, mở cửa lên xe ngồi xuống, ăn kem ngon lành, Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy quay đầu lại không nói gì, tới khi Soái Lãng ăn hết kem thuận tay ném que đi mới nói: “Kinh ngạc không, không ngờ tôi lại đợi ở đây chứ gì?”

Phương Hủy Đình gật đầu khẽ ừ một tiếng, có vẻ như bất ngờ lắm, còn Tiểu Mộc thì cắn chặt răng không dám cười, giờ thì hắn thực sự tin vào hiệu ứng mỹ nữ rồi. Xem ra phó cục Lô đúng là có nhãn quang, điều mấy nữ cảnh sát cơ quan tới giúp đỡ tổ công tác, chuyện này còn có tác dụng hơn là hạ lệnh động viên, thu hút một đám độc thân ở các đơn vị xung phong.

Giờ ngay cả nghi phạm cũng không thoát khỏi hiệu ứng này, tự đâm đầu vào lưới.

Ba người trong một cái xe, cùng cười, nhưng theo đuổi ý nghĩ hoàn toàn khác nhau, rất ư là quái dị.

“Í, sao thế, hai người nhìn tôi lạ lắm...” Soái Lãng không biết hai người này có tâm tư gì, còn cho rằng hành vi của mình khiến họ bất ngờ, cười giải thích: “Dù sao tôi cũng đang thất nghiệp, trời nóng thế này quay về nhà trọ cũng chẳng có chuyện gì để làm, hay là chúng ta đi thêm lúc nữa.”

“Được, không thành vấn đề.” Phương Hủy Đình cao hứng nói, tựa hồ hai bên chưa từng xảy ra chuyện gì không vui.

Soái Lãng chỉ Mộc Đường Duy hỏi: “Thế nào, anh không đồng ý hả?”

“Đồng ý, đồng ý chứ.” Mộc Đường Duy thay đổi hẳn thái độ, rối rít gật đầu, thứ hàng này chủ động nộp mình tới tận cửa, nói không chừng có thu hoạch bất ngờ.

“Vậy thì biến địch thành bạn nhé, trước đó có chuyện gì cũng không nhắc tới nữa, cái gì mà tấn công cảnh sát, xưa nay tôi luôn tuân thủ pháp luật, chưa từng làm mấy chuyện phạm pháp, đúng không?... Nào nào, bắt tay cái...” Soái Lãng hồ hởi đưa tay ra.

Mộc Đường Duy dở khóc dở cười, vị này thay đổi cũng nhanh quá đi, hắn là người hiểu thấu nội tình mà còn chưa kịp thích ứng đây này, có điều không thể không bắt tay, gật đầu: “Được được, tôi không để bụng, anh còn nhắc tới làm gì, tôi đã nói là không chấp anh cơ mà.”

“A, thế thì tốt, bớt chuyện tôi đi rồi các vị tính sổ sau... Còn cô thì sao?” Soái Lãng đưa tay về phía Phương Hủy, thái độ khác hẳn, tựa hồ như cơn gió mát giữa ngày hè, hết sức thân thiết tự nhiên.

Phương Hủy Đình đưa tay ra, mỉm cười bắt tay Soái Lãng, làn da trơn mát, mềm mềm gầy mà không xương, nắm lấy hết sức thư thái. Điều làm Soái Lãng tán thưởng nhất là sự bạo dạn của cô gái này, khi cô nắm tay y hoàn toàn không có ý rụt tay về. Soái Lãng thực sự hưởng thụ, còn nhìn vào đôi mắt xếch kia, tựa hồ muốn trải nghiệm thêm một lần cảm giác tâm linh tương thông vậy.

Mỹ nữ lần này mỉm cười: “Tôi nghĩ anh sẽ không bỏ mặc chúng tôi, dù thế nào anh cũng là con trai cảnh sát mà, à, thuận tiện nói một câu, cha anh là thần tượng của tôi đấy.”

Vốn tưởng dùng chuyện này nói sẽ thu hẹp khoảng cách hai bên, ai ngờ Soái Lãng mất hứng rụt tay lại: “Thiếu gì người để sùng bái, cô sùng bái ông ta làm gì? Nói cho các người biết, nếu không có bộ cảnh phục kia, ông ta chỉ là kẻ bạo hành gia đình, tôi chính là người lớn lên trong gia đình bạo lực đấy … Lại còn tác phong không tốt, lấy hai vợ, già đầu mà lấy vợ bằng tuổi con mình. Cô không biết ông ta đấy thôi, nếu cô mà biết sẽ rất thất vọng.”

Tiểu Mộc nghe mà ngạc nhiên không thôi, chưa từng có ai nói cha mình ác liệt như thế, đúng là quái dị.

Phương Hủy Đình cũng bất ngờ, nhưng vừa thấy Soái Lãng không vui liền chuyển đề tài ngay: “Được, không nhắc tới ông ấy nữa, anh là anh, ông ấy là ông ấy … Vậy anh còn quay về làm gì? Không phải muốn trêu chúng tôi thêm một buổi chiều chứ?”

“Tôi không yên tâm thôi, chữ tín của cảnh sát không tốt lắm, đừng để sau này lại tính sổ.” Soái Lãng nhấn mạnh, lại bảo Tiểu Mộc: “ Tiểu Mộc đúng không, tôi hơn cậu hai tuổi, gọi thế không sao chứ, cậu đừng nghi ngờ tôi, tôi thực sự không biết tung tích Nữ Tiêu, tôi là người bị hại.”