Q1 - Chương: 144 Nguyện vì giai nhân, chẳng sợ hiểm nguy. (2)
Bây giờ Tiểu Mộc bớt ngây thơ rồi, không tin lời Soái Lãng nữa rồi, tuy nhiên hắn cũng biết mình không đối phó được với y, đành nhường chị Phương, này này rõ ràng kiếm cớ, ý Túy Ông không phải ở rượu, quay đi chẳng đáp lời.
Phương Hủy Đình trấn an: “Anh không cần nhấn mạnh lần nữa, đã bảo là tin anh rồi mà.”
“Tôi biết hai người muốn làm gì, hai người đã nghĩa khí, tôi không thể quá thiếu nghĩa khí.” Soái Lãng nói một câu ẩn ý thu hút sự chú ý của hai người kia, sau đó từ ghế sau nhổm người tới, thần bí nói: “Hai người không phải muốn bắt mấy kẻ lừa đảo sao? Chuyện này quá dễ dàng, Nữ Tiêu là cái thá gì, tôi nói cho hai người một tập đoàn lừa đảo siêu cấp, thế nào? Chắc chắn còn oanh động hơn Nữ Tiêu đấy.”
Ồ, Tiểu Mộc mở to mắt, vừa nghe đã có chút kích động rồi, Phương Hủy Đình thì lại cau này hoài nghi.
Soái Lãng thấy hai người kia không phản ứng gì thì trầm giọng nói: “Làm cảnh sát không phải làm như hai người đâu, Tiểu Mộc, tôi nhìn một cái đã biết cậu là người mới rồi, dễ dàng bị tôi không chế thế sao được...”
“Chị Phương, gọi chị là chị Phương nhé, tôi thì biết chị là nhân viên cơ quan, chưa tiếp xúc nhiều với đủ mặt cuộc sống... Làm tội phạm muốn cho thỏa thì phải gây án lớn, làm cảnh sát muốn cho thỏa, vậy phải phá án lớn, cha tôi nói đấy... Hai người có muốn phá án lớn không?”
Không ngờ nghi phạm dạy cảnh sát cách làm cảnh sát, Phương Hủy Đình vừa dở khóc dở cười lại trực giác thấy có gì đó không ổn, nhân chứng ngày một giống nghi phạm, mà nghi phạm bây giờ lại thành cái gì thì cô không nói được nữa.
Thế nhưng Tiểu Mộc thì bị Soái Lãng dụ rồi: “Thế lớn cỡ nào?”
“Đã bảo siêu cấp rồi mà, phải hơn trăm người, kim ngạch vụ án ít cũng phải vài trăm vạn, tôi biết hang ổ của chúng, nói cho hai người, hai người dẫn đội tới lật cả ổ bọn chúng... Nếu mà làm được vụ này, hai người tha hồ mà oai, nói không chừng kiếm được cái danh hiệu cảnh sát ưu tú toàn quốc ấy chứ. Đã chơi là phải chơi lớn, có làm không?” Soái Lãng vỗ vai Tiểu Mộc.
Tiểu Mộc máu nóng bốc lên đầu, như nhìn thấy mình cầm cờ gấm đứng trên bục nhận thưởng được muôn người vỗ tay rồi, song vẫn biết nhìn Phương Hủy Đình hỏi ý.
Phương Hủy Đình vẫn đáng tin cậy hơn, hồ nghi hỏi: “Anh chắc chứ, một tập đoàn lừa đảo hơn trăm người cơ à? Sao tôi nghe khó tin thế nào ấy, sao không ai biết?”
“Nếu biết cả rồi thì đến lượt hai người không?... Hai người không tin thì thôi đi, có điều sau này chớ có nói tôi không đủ nghĩa khí … Còn nữa, cũng đừng nói chuyện tấn công cảnh sát gì đó nữa, hết thảy tôi đều không nhận đâu. Nếu không phải sợ hai người tỉnh sổ, tôi còn chẳng thèm nói, đi đây.” Soái Lãng nói đi là đi, mở cửa xe bước xuống.
“Khoan, khoan đã nào...” Tiểu Mộc cuống lên giữ lại, chuyện này làm sao bỏ qua được cơ chứ.
Thế là ba người nấp ở trên xe thì thầm bàn bạc gì đó nửa ngày trời, Phương Hủy Đình gọi điện thoại xin chỉ thị, lại phải đợi rất lâu, ba người xuống xe đối vị trí, lần này người lái xe là Soái Lãng.
Thời gian chỉ về phía 14 giờ 15 phút chiều.
Trải qua nửa tiếng đi xe, tới một tiểu khu mới xây ở gần đường cao tốc sân bay, dọc đường đi Soái Lãng luôn giữ cái vẻ thần bí, không chịu nói cho rõ ràng, mà phó tổ trưởng Đồng cũng chỉ lệnh hai viên cảnh sát phụ trách xác thực tình huống rồi mới kết luận.
Đối với Soái Lãng, bọn họ mang thái độ không quá tin tưởng, nhưng vì thân phận của y, lại không dám không tin. Mà tổ công tác thực sự là chẳng có vụ án nào tốt hơn, phó tổ trưởng Đồng báo cáo lên phó cục Lô, thế là mọi người đều mang tâm thái thử xem sao, đồng ý với kiến nghị của Phương Hủy Đình.
Kiến nghị gì? Xác nhận hang ổ tội phạm chứ sao, Phương Hủy Đình lại lần nữa lựa chọn tin tưởng Soái Lãng.
Xe vào một tiểu khu, đi qua mấy tòa kiến trúc, tiểu khu này thường thôi, nhà trông tàm tạm, nhưng diện tích xanh hóa ít, chẳng có công trình như công viên nội bộ hay bể bơi gì đó, tính ra thuộc loại tiểu khu tầm trung giá rẻ, được cái vì ở ngoài rìa thành phố nên thoáng đãng rộng rãi, tỉ lệ vào ở ước chừng 50%.
Phương Hủy Đình ngồi ở ghế phụ lái chỉ hơi hồi hộp còn Tiểu Mộc thì căng thẳng lẫn hưng phấn, như sắp ra trận vậy, mắt liên tục đảo trái phải. Cái tiểu khu này cách thành phố khá xa, buổi chiều mùa hè nóng bức thế này chẳng thấy bóng người, rất yên tĩnh, nhiều chỗ còn vật liệu xây dựng chưa dọn dẹp sạch sẽ.
Về lý luận mà nói, địa điểm gần ngoại ô, giao thông thuận tiện, lực lượng trị an lại mỏng, đúng là nơi ẩn thân tốt cho đám tội phạm.
Xe đột nhiên dừng lại ở nơi không có đặc điểm gì nổi bật, Soái Lãng quay đầu an bài nhiệm vụ: “Chính là ở tòa nhà này, đồng chí Tiểu Mộc, tôi an bài cho đồng chí một nhiệm vụ gian nan mà vinh quang, đồng chí thấy sao?”
Tiểu Mộc thận trọng nói: “Anh nói đi, không thành vấn đề.”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ đồng chí bắt đầu đếm người ra vào tòa nhà đó, đếm vài tiếng là ra kết quả.” Soái Lãng nghiêm túc nói.
“Đếm người á?” Tiểu Mộc một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, nghi Soái Lãng lại trêu mình.
“Người anh em, cậu đừng có mà nghi ngờ, tôi đây từ khi năm tuổi đã quen nhìn nghi phạm rồi, nếu không có kết quả, cứ bắt tôi.”
Thấy Soái Lãng cam đoan như vậy rõ ràng không phải đùa rồi, Tiểu Mộc không nói nữa, chuyên tâm nhìn về phía cửa sổ. Không bao lâu sau thấy mấy người, một nữ bốn nam từ trong xe van đi xuống vào tòa nhà, Tiểu Mộc dùng ống nhòm cỡ nhỏ quan sát, gác máy ảnh lên chụp, song nhìn thế nào cũng không thấy giống nghi phạm.