← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 145 Nguyện vì giai nhân, chẳng sợ hiểm nguy. (3)

Thời gian cắm chốt theo dõi là buồn chán nhất, nhưng hôm nay thì chẳng buồn chán.

Soái Lãng ở phía trước ngoài người lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Phương Hủy Đình rảnh rỗi không có việc gì làm, dù bật điều hòa trong xe vẫn có chút ngột ngạt, khoảng cách gần như thế, hạt mồ hôi trên chóp mũi, hàng mi dài mà mảnh, còn có bầu ngực nhấp nhô, cúc áo cởi thấp lộ ra cả mảng da ngực trắng mịn, gần như thế, có thể vươn tay ra là chạm vào được.

Không biết là có phải tác dụng tâm lý không, Soái Lãng có cảm giác mùi hương hoa lan lởn vởn bên người, mỗi lần va chạm ánh mắt với Phương Hủy Đình, lại có chút xíu ám muội tựa có tựa không, càng không nắm bắt được càng dễ người ta ngứa ngáy.

Soái Lãng không phải là đồng chí tốt tuân theo lời răn thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi phễ chớ nói, nên chẳng biết xấu hổ nói: “Chị Phương, tôi phát hiện tôi rất thích chị đấy, đặc biệt là đôi mắt chị rất đẹp.”

Hự, đồng chí Tiểu Mộc ở phía trước nói cả tuổi nghề lẫn ái tình nghe mà suýt nội thương hộc máu, tên này đúng là vì chị Phương mà quay lại rồi, cơ mà có loại trắng trợn thế sao.

Phương Hủy Đình cười khúc khích, đó là lời khen thẳng thắn trực tiếp nhất mà cô từng nhận, háy mắt một cái tựa như đùa nghịch nói: “Cám ơn anh, nửa câu sau thì tôi nhận, nửa câu đầu trả lại anh.”

Soái Lãng ngày càng thấy cô gái này thú vị, đến từ chối người ta cũng khiêu khích như vậy, y tiếp ngay: “Thích một người có rất nhiều hình thức mà, đâu nhất định là tình cảm nam nữ. Tôi phát hiện ra chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung, ví như tôi giống hai người, đều ghét ác như thù, nhiệt tình làm việc nghĩa, ngứa mắt nhất là những kẻ phạm tội phạm pháp. Hay ví như chị là cảnh sát, tôi là người thân cảnh sát...”

“Thế à, tôi cũng có cảm giác như vậy, chắc anh được kế thừa từ cha anh, nhưng mà tôi có cảm giác hổ tử còn hơn hổ phụ.” Phương Hủy Đình phụ họa.

“Quá chính xác, tôi không làm cảnh sát chứ, nếu mà làm còn hơn cả cha tôi... Ông ấy à, gần 50 mới leo lên được cái chức đại đội trưởng, tôi mà bằng tuổi ông ấy, ít nhất phải làm cục trưởng cục công an thành phố.”

“Nói không chừng anh làm được đấy, vậy vì sao không thì vào trường cảnh sát?”

“Ai nói tôi không thi? Nhưng mà chế độ giáo dục hiện nay có vấn đề nghiêm trọng, nhân tài ưu tú như tôi, vậy mà họ không nhận.”

“Hi hi, đây đúng là tổn thất cực lớn của cảnh sát.”

Soái Lãng chẳng hề nghiêm túc, lời nói hoàn toàn ba hoa vớ vẩn, mà Phương Hủy Đình thì giống như rất hưởng thụ phương thức nói chuyện này, trêu đùa phụ họa.

Mộc Đường Duy ở phía sau nghe mà chẳng ngồi yên được nữa, mấy lần thấy Soái Lãng khen ngợi cách ăn mặc, khí chất cùng với tính cách sáng sủa của chị Phương một cách trắng trợn.

Thậm chí còn lấy cả tứ đại mỹ nhân trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa ra, làm chính Phương Hủy Đình cũng chịu không thấu, phía sau còn có người kia kìa, mắng Soái Lãng nói linh tinh, ai ngờ Soái Lãng ứng biến cũng nhanh nói chị Phương hiểu lầm, tứ đại mỹ nữ hiện đại là Như Hoa, Phù Dung, chị Phương và thêm vào Thủ Thủ (*)... Làm Phương Hủy Đình lúc thì giận, lúc thì lại cười, hai người nói chuyện say sưa, làm vị ngồi sau như cắm gai vào mông quên cả công tác.

Không thể không nói vấn đề thời gian, ở cùng với em gái xinh đẹp thời gian qua rất nhanh, chẳng biết từ khi nào mà đã gần 6 giờ rồi, khi Tiểu Mộc nhắc nhở thì Soái Lãng mới tỉnh ra, có điều vẫn để Tiểu Mộc theo dõi, y và Phương Hiểu Đình đi ăn cơm.

Còn Tiểu Mộc à, kệ hắn, lát nữa mang về là được.

Hai người xuống xe đi bộ, mặc dù là sóng vai, nhưng khoảng cách rất gần, giống như khoác tay nhau, làm Tiểu Mộc hâm mộ lắm, sao khác biệt giữa người và người lại lớn như thế chứ? Mình và chị Phương ngày ngày ở bên nhau mà chẳng nói được mấy câu, Soái Lãng mới quen một ngày lại thân mật như thế, còn đi ăn cơm với nhau, nếu ở thêm hai ba ngày, ai biết thành cái gì...

Có người ở trong xe ba hoa thì phiền, không có người làm phiền ở một mình lại buồn lại còn sốt ruột, suy nghĩ lung tung, Tiểu Mộc thấy mình phải để ý tới tên lừa đảo ở bên cạnh này mới đúng, hồi lâu không thấy hai người đó về, hắn thậm chí hoài nghi chị Phương bị Soái Lãng bắt cóc mất rồi.

Sốt ruột đợi nửa tiếng mới thấy Soái Lãng và Phương Hủy Đình về, lúc này sắc trời tối dần.

Phương Hủy Đình lên xe đưa cho hắn một cái bánh và chai nước, hay dở gì cũng khiến Tiểu Mộc cảm giác được sự ấm áp từ cộng sự, Soái Lãng thì nhàn nhã ngồi ở vị trí ghế lái hóng mát từ điều hòa. Tiểu Mộc lại sợ hai người này trò chuyện không dứt, lên tiếng hỏi: “Này này Soái ca, đừng có bày trò thần bí nữa, nhiệm vụ của chúng ta thế nào rồi? Anh bảo tôi nhìn mấy tiếng, chụp một đống ảnh, rốt cuộc bảo tôi nhìn cái gì? Bọn lừa đảo đâu.”

“À... Đám trên ảnh ấy.” Soái Lãng tùy ý nói.

“Hả?” Phương Hủy Đình giật mình, vội lấy máy ảnh kỹ thuật số, xem từng tấm từng tấm một, khoảng cách hai mấy mét, đặc trưng khuôn mặt không quá rõ ràng, nhưng vẫn thấy đại khái. Có người ngồi xe, có người đi bộ, người đi một mình, hoặc là quần cộc, hoặc váy ngắn mát mẻ, có điều vấn đề xuất hiện, trông không khác cư dân bình thường ở đây, làm sao lại là cả lừa đảo?

Hơn nữa nếu là lừa đảo thì chứng cứ đâu? Viết trên mặt à?

“Anh đừng trêu chúng tôi nữa, tôi sợ anh rồi đấy, rốt cuộc là sao?” Tiểu Mộc lại cho rằng mình bị chơi một vố rồi, có khi người ta vì tiếp cận chị Phương nên mới ba hoa.

“Thế là sao vậy Soái Lãng?” Phương Hủy Đình tuy nghi ngờ, ngữ khí vẫn thiện chí, có vài việc cô thực sự không hiểu, cô chưa thấy, nhưng cô tin không đơn giản như mắt mình nhìn được.

“Đó là khác biệt kinh nghiệm đấy, nếu cha tôi ở đây thì sớm nhìn ra khác biệt rồi.” Soái Lãng thấy hai cảnh sát giương đôi mắt vô tri lên nhìn mình thì đắc ý lắm, nghiêm mặt hỏi Mộc Đường Duy: “Tiểu Mộc, cậu có đếm không, tòa nhà B16 này, bắt đầu từ chiều nay có bao nhiêu người ra vào?”

“À để tôi xem...” Tiểu Mộc lấy sổ tay ra, phải nói hắn rất tỉ mỉ: “...  Đầu tiên là một chiếc xe Tùng Hoa Giang, biển số ***, có năm người lên lầu... Sau đó là đôi nam nữ giống vợ chồng... Phút thứ 23 có ba người... Phút thứ 40...”

“Dừng, tổng nhân số là bao nhiêu, ra bao nhiêu, vào bao nhiêu?” Soái Lãng cắt lời.