Q1 - Chương: 146 Nguyện vì giai nhân, chẳng sợ hiểm nguy. (4)
Đầu óc Tiểu Mộc rõ ràng không tệ lẩm nhẩm tính một hồi nói: “Vào 132 người, ra 20.. Ồ....”
Chớp mắt Tiểu Mộc nhận ra chỗ không ổn rồi, chẳng ăn nữa, tính toán lại.
Phương Hủy Đình nhìn tòa nhà tám tầng, lấy làm lạ: “Sao nhiều đi vào như vậy? Vô lý.”
“Đúng, vấn đề ở đó đấy, hai người xem, tiểu khu này xây xong chưa lâu, tỉ lệ vào ở chưa tới một nửa, quản lý hỗn loạn, cái tòa nhà này chừng 16 nhà, thêm vào tầng lửng và tầng phụ thì chỉ 20 hộ ở được, đâu ra nhiều người như thế, liệu có bình thường không?” Soái Lãng dẫn dắt.
Đúng là không bình thường, nhưng một học tâm lý, một học kiểm nghiệm dấu vết, đều thiếu kiến thức thực tế, không nói ra được lý do. Tiểu Mộc thấy Soái Lãng vênh mặt thì khó chịu: “Hiện giờ người ta cho thuê nhà nhiều lắm, một nhà mấy người ở chung thì sao?”
Soái Lãng vừa mở cửa xe vừa nói: “Đó là việc tiếp theo phải làm, đi nào, tôi dẫn cậu đi tham quan tập đoàn này.”
Soái Lãng nhảy xuống xe trước, hai người kia không dám chậm trễ, biết đã tới thời khắc quan trọng, một trước một sau đi theo.
Ba người tới đối diện tòa nhà B16, đi một lúc mới phát hiện Soái Lãng chẳng có mục tiêu, mà là nhìn quanh như bọn trộm rình rập chỗ nào sơ hở để cạy cửa bẻ khóa vậy. Hai người muốn hỏi, Soái Lãng ra hiệu chớ lên tiếng, đợi tại chỗ.
Lát sau mục tiêu đi tới, là một mục tiêu ngẫu nhiên, Soái Lãng lưng thững theo sau, mục tiêu chẳng qua là phụ nữ có tuổi xách giỏ rau, hai người kia không rõ Soái Lãng rốt cuộc làm gì. Đi không xa, bà già kia lấy chìa khóa mở cửa, chỉ trong chớp mắt Soái Lãng đi theo, thò chân chặn cửa, vẫy hai người, té ra là kiếm cơ hội đi vào.
Khi đi vào, Tiểu Mộc nhìn Soái Lãng với ánh mắt quai quái: “Thuần thục quá nhỉ, anh từng luyện tập à?”
“Đừng dùng ánh mắt thành kiến nhìn nhận sự việc, biện pháp này từ dán quảng cáo đến bán rau đều biết, không học lấy thì vào bằng cách nào? Đừng nói nơi này, dù cục công an có trạm gác, tôi cũng vào được.” Soái Lãng xem thường.
“Cứ vênh váo đi, giỏi thì lẻn vào trại giam cho tôi xem nào.”
Phương Hủy Đình kệ hai người họ đấu khẩu, không can dự, cơ bản khi hai chàng trai cùng có thiện cảm với một cô gái thì không thể hòa giải, theo Soái Lãng lên tầng 9, có cái thang trời thông lên tầng thượng, lần lượt leo lên.
Hai người theo chỉ thị của Soái Lãng nấp ở góc sân thượng, Phương Hủy Đình chẳng ngại bẩn, chẳng ngại sàn xi măng còn nóng, kiếm vị trí thuận tiện quan sát ngồi xuống, tố chất nghề nghiệp rất cao.
Soái Lãng lắp ông nhòm tìm phương hướng, lát sau đưa Tiểu Mộc, Tiểu Mộc vừa nhìn một cái suýt chửi bậy, mắt mở to, kích động cùng khẩn trương hiện rõ lên mặt. Phương Hủy Đình nhận lấy, nhìn kỹ một cái cũng há hốc mồm.
Ở tầng năm lầu đối diện, trong phòng chật ních toàn người là người, giống đang lên lớp hay tập huấn gì đó, lúc có người giơ tay như đang hô khẩu hiệu, lúc thì đám đông kích động, nam nữ chen chúc nhau, tính sơ sơ cũng gần 100 người.
Mặc dù không nhìn quá rõ nhưng đủ kinh người, nhất là đông người như thế tụ tập trong căn hộ chưa tới trăm mét vuông.
“Rốt cuộc là bọn họ làm gì? Không phải là tà giáo chứ?” Tiểu Mộc căng thẳng hỏi, thời buổi này cái gì cũng có, lúc truy quét thì sơ tán, khi lắng xuống lại tụ tập.
“Không phải tà giáo, bọn tà giáo tụ tập đông hơn nhiều, đây là đám lừa đảo, là gì à? Khó nói, các cậu là cảnh sát mà, không phải tra cái là ra sao, tụ tập bí mật đông như thế liệu có phải là người tử tế không? À phải, đừng điều người đồn công an, đặc biệt là đồn công an Tây Dương Trang, có khi bọn họ biết không dám tới đâu.” Soái Lãng cảnh báo.
“Không có chứng cứ, sao có thể phái người tới tra, hơn nữa xin giấy phép tra xét cũng mất thời gian.” Phương Hủy Đình khó xử.
“Tra chứng cứ cái gì, tra tạm trú không phải là xong à, cái khác tôi không quản chứ, phương châm trị an của công an là đả kích và phòng chống kết hợp, phòng hơn chống... Một cái ẩn họa trị an lớn thế này không phải nên làm rõ sao?”
“Tôi dám đánh cược, trong đó không có một người Trung Châu nào, cũng không có một ai có giấy tờ tạm trú, người ta nói Trung Châu nhiều lừa đảo, kỳ thực chính do đám người này làm mang tiếng...” Soái Lãng có chút tức giận, dù gì là dân bản địa, ít nhiều cũng có tình cảm với nơi mình sinh ra lớn lên chứ, thường ngày mắt nhắm mắt mở cho qua, có cơ hội tội gì không đạp một phát.
Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy trao đổi ánh mắt, có ngốc đến mấy cũng nhìn ra tụ tập đông thế này chẳng phải chuyện gì hay ho, chưa nói cái khác chứ chắc chắn là có ẩn họa trị an, nếu đúng là tập đoàn lừa đảo như Soái Lãng nói thì càng khủng khiếp.
Cuối cùng Phương Hủy Đình điều chỉnh tiêu cự lớn nhất chụp mấy bức ảnh, rút di động ra báo cáo công tác: “Tổ trưởng Đồng, có tình huống mới phải báo cáo với chú.”
Nghe chỉ thị rất lâu, cúp điện thoại rồi Phương Hủy Đình lại nằm xuống: “Tổ trưởng Đồng bảo chúng ta ở tại chỗ giám sát đợi chi viện.”
Trong bóng tối, một nụ cười nhẹ hiện lên trên mặt Soái Lãng, rất gian, không ai biết tên này đang bày trò quỷ gì.
………. …………..
Khi phó cục trưởng Lô Khải Minh ngồi xe riêng cấp tấp từ nhà quay về đơn vị thì vừa vặn gặp Đồng Huy cùng tới nơi, qua điện thoại đã biết sơ qua tình huống, lần này hỏi kỹ hơn.
“... Hình ảnh từ hiện trường truyền về đang được phân tích, có điều khoảng cách quá xa nên không nhận diện được khuôn mặt, Tiểu Mộc và Tiểu Phương đều là người mới, tôi không cho họ tới gần. Hiện giờ tình hình chưa rõ, tôi đã thông báo cho chi đội trị an, bọn họ phái đội cảnh sát tuần tra ba mươi người tới hiện trường làm rõ tình huống.”
“Đối phương có bao nhiêu?”
“Theo đoán chừng thì gần 100.”
“Cậu phái 30 đi đối đầu với 100 à?” Phó cục Lô dừng chân mắng, phàm là khi tình huống chưa rõ ràng, càng phải cần có sự áp đảo về nhân số, hiện giờ bên ta lại ở thế yếu rõ ràng như thế, chẳng may là tổ chức bạo động thì phiền.
Đồng Huy miệng mấp máy không dám nói, tổ công tác mới thành lập, nhân viên hạch tâm mới được phân phối, nhưng quan hệ trên dưới và quyền hạn còn chưa làm rõ, lại gặp sự kiện đột phát, làm sao có thể điều động được quá nhiều nhân thủ.
“Vậy đi, bảo đội trị an, điều được bao nhiêu thì điều bấy nhiêu, toàn bộ tới Tây Dương Trang.. Thôi, để tôi thông báo.”
Phó cục Lô nghĩ một lúc thấy dùng cảnh sát trị an là tốt nhất, trong đó có nhiều hiệp cảnh, xảy ra vấn đề cũng dễ xử lý, cho nghỉ rồi tuyển đợt mới là được.
Ông gọi một cuộc điện thoại, rõ ràng hiệu quả hơn Đồng Huy nhiều, vâng dạ luôn mồm, lại điều thêm đội ngũ ba mươi người nữa, có điều đây là cực hạn rồi, không thể để ảnh hưởng tới chức trách tuần tra thành phố được.
Cúp điện thoại, phó cục Lô hơi chút xấu hổ đi vào văn phòng lớn, đã có người tới trước đang phân tích hình ảnh, đúng là rất đông người.
Bây giờ dưới đại cục lấy hài hòa làm trọng, tụ tập đông người thế này rõ ràng là không hài hòa rồi, mà phái lượng lớn cảnh sát cũng thế, vừa muốn lập công, lại sợ gây ra chuyện ồn ào. Công tác công an rất đặc thù, không có chuyện gì thì dễ ăn nói, gây ra sự cố thì mất chức không lằng nhằng, đừng nói phó chính ủy như Đồng Huy, cả phó cục Lô cũng chẳng chống nổi.