← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 147 Hương thầm mê người, phút giây kích động. (1)

Nghi vấn thì rất lớn, nhưng để đưa ra quyết định thì không phải dễ, cần cân nhắc nhiều phương diện.

“Dựa theo hình ảnh hiện trường, trông rất giống nhóm đa cấp.”

“Trung Châu chúng ta mấy năm trước truy quét, gần đây hình như đâu xuất hiện vụ án tương tự nữa.”

“Tôi cũng lấy làm lạ, chỗ chúng ta không phải nơi trọng điểm của nạn đa cấp, dù có cũng vô cùng bí mật, không thể tụ tập đông người một cách trắng trợn thế này.”

“Cũng phải...”

Phó cục Lô do dự về phán đoán của mình, mấy năm trước công an, công thương liên hợp thanh trừng đa cấp, về sau ít xuất hiện đại án liên quan tới thứ này. Bây giờ đám đa cấp đều tụ tập ở dải ven biển Quảng Đông rồi, vùng đất sâu trong nội địa như Trung Châu không phù hợp cho loại tội phạm này phát triển.

Thấy lãnh đạo phiền lòng đi qua đi lại, Đồng Huy có chút hối hận không nên vì nóng lòng lập công mà đồng ý cho hai người kia đi tìm hiểu hiện trường. Hai người đó một mới toanh, một thì làm văn phòng, kinh nghiệm rõ ràng không đủ, nếu sai lầm, ngay mình cũng khó thoát tội.

“Thà bắt nhầm còn hơn bỏ qua, một căn hộ dân cư mà tập trung đông người như thế không thể là chuyện tốt, bắt đầu từ việc tra giấy tạm trú đi.” Phó cục Lô nhìn hình ảnh phóng lớn hơi lờ mờ, ra quyết định.

Bầu không khí có chút khẩn trương, phó cục Lô tiếp tục đi qua đi lại, cân nhắc xem có cần báo cáo lên thành phố không, vì tình huống chưa rõ, nếu kinh động cục công an khó xử lý hậu quả.

Tổ công tác này được thành lập theo yêu cầu sở công an tỉnh để hưởng ứng yêu cầu trên bộ, do lề mề mãi chẳng triển khai công tác đã bị sở điểm danh mấy lần rồi. Hôm nay đột nhiên có nhóm đông người tụ tập làm Lô Khải Minh hưng phấn, không cần biết là lừa đảo, đa cấp hay là loại án khác, cứ tra ra vấn đề là được, sợ nhất là chẳng có gì cả, để người ta cười cho.

Cuối cùng người chi đội điều tra kinh tế cũng tới, mấy người đi cùng xe, tới thẳng hiện trường.

Trên đường cao tốc sân bay, hai chiếc xe cảnh sát thuộc chi đội trị an phóng như bay, trong xe là hiệp cảnh được điều động lâm thời, chẳng mấy ai coi trọng nhiệm vụ, đang cười đùa trêu chọc nhau.

Căn hộ trong tòa nhà B16 tiểu khu Tây Dương thôn Tây Dương Thụ, náo nhiệt chưa giảm, rèm cửa che đi một nửa, song có thể nhìn thấy người trong đó tay trong tay làm động tác thống nhất.

Sân thượng tòa nhà đối diện, ba bóng người giám sát đã lâu.

“Đội trị an điều tới hai nhóm sáu mươi cảnh sát tuần tra, nhóm đầu sắp tới, tổ trưởng Đồng và phó cục Lô ý kiến là ra tay từ tra tạm trú, xác nhận thân phận người tụ tập.” Phương Hủy Đình cúp điện thoại nói nhỏ báo tình hình.

“Tôi đi dẫn đường cho họ, tránh kinh động những kẻ đó.” Tiểu Mộc nhổm dậy.

“Tôi cũng đi.”

“Chị Phương, chị đừng đi, có nguy hiểm thì sao, chị canh chừng ở đây, có động tĩnh còn báo cáo.”

“Vậy thì cẩn thận chút.”

Hai người nhỏ giọng giao lưu, Tiểu Mộc nhanh chóng bám thang trời đi xuống, nhanh chóng biến mất, không lâu sau thấy bóng người xuất hiện ở cửa tòa nhà, sau đó lén lút rời tiểu khu.

Soái Lãng nói đây là hang ổ, nhưng lại không nói là hang ổ gì, hại tới giờ tổ công tác vẫn thấp thỏm, tra thì chưa có gì để tra, không tra thì sơ xuất quá, phái người đông không được, phái ít không xong.

Đợi thời gian dài như vậy, rốt cuộc biết có người tới, cuối cùng cũng thở phào, xem thời gian là 8 giờ 20 phút tối, Phương Hủy Đình nhìn qua ống nhòm hồi lâu, không thấy có tình huống mới, bỏ ống nhòm xuống định bắt chuyện với Soái Lãng.

Soái Lãng nằm bên cạnh cô, một tay chống má, nghiêng mặt sang đôi mắt nhìn mình chăm chú, chẳng biết nhìn bao lâu, trời thì tối, chẳng nói cũng biết tên này có suy nghĩ u ám trong đầu.

Hừ một tiếng, làm ra vẻ kiêu kỳ, không thèm để ý.

Soái Lãng đúng là ngắm mỹ nữ tới ngây người rồi, cái thói xấu này nhiễm từ hổi sơ trung nhìn cô giáo tiếng Anh rồi không sửa nổi nửa. Nương ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy bên cạnh là gò má trắng trẻo, gió tối man mát thổi qua, mang theo hương thầm thấm vào người.

Không biết đó là mùi thơm từ mái tóc ngắn chớm qua tai kia truyền ra, hay từ cái cổ trắng nõn kia truyền ra, hoặc là từ cảnh xuân thấp thoáng trong cổ áo kia, tất cả sự dụ hoặc đó đều ngay tầm tay, nhưng chẳng cách nào xác thực.

Kỳ thực chỉ có đôi mắt là ngắm nhìn mỹ nữ thôi, còn đầu óc Soái Lãng thì phân chia ra làm việc khác rồi, còn là việc gì thì rõ là chỉ y mới biết.

Hồi lâu sau có vẻ suy tính xong xuôi, Soái Lãng nhích người bò đến gần: “Chị Phương này, tôi chỉ cho chị cái hang ổ lớn như thế, có phần thưởng chứ?”

“Có, phải xem sau này, nếu đúng là tập đoàn lừa đảo, thế nào cũng phải có.” Phương Hủy Đình không mang theo bộ đàm, không rõ tình huống xảy ra, đặt ống nhòm xuống đáp, thấy Soái Lãng hết ngây ra vì mỹ sắc lại thèm tiền, khiến cô thấy buồn cười.

Nam nhân đa phần đơn giản lắm.

“Tôi không nói đơn vị của chị, lúc ăn cơm tôi nói rồi gì, nếu không phải vì chị, tôi thèm vào để ý tới chuyện cảnh sát, tôi vì chị mà tới, chị phải có phần thưởng gì chứ?” Soái Lãng đòi công.

“Đừng mơ xẻo tôi, tôi là cảnh sát nghèo kiếm được bao tiền đâu, muốn tôi mời khách cũng được, nhưng địa điểm do tôi chọn.” Phương Hủy Đình thấy dù có phần thưởng từ đơn vị hay không, cá nhân cô mời một bữa cơm là nên làm, cô tự tin Soái Lãng vì mình mới quay lại.

“Không liên quan tới tiền, con người tôi xưa nay coi tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, tôi nói tới phần thưởng khác cơ.” Soái Lãng nghiêm túc nói.

“Anh nói đi, anh muốn gì?” Phương Hủy Đình cho rằng Soái Lãng sẽ đề nghị một buổi hẹn hò, giống như tất cả những chàng trai vây quanh cô, vừa nói vừa háy mắt trêu ghẹo Soái Lãng.

Soái Lãng rất nghiêm túc, rất chân thành nói: “Tôi muốn một nụ hôn.”

Không hề có tí đùa cợt nào trong câu nói đó cả, Phương Hủy Đình đỏ mặt, cô không ngờ Soái Lãng lại trực tiếp như vậy, sự bạo dạn đó làm tim cô thoáng vọt lên cổ, lùi lại phía sau, hơi lắp bắp: “Anh, anh thật vô sỉ, nãy giờ anh ngây ra để nghĩ chuyện này à?”

“Không, chuyện này tôi định từ đầu rồi, đâu phải suy nghĩ gì.” Soái Lãng lắc đầu đáp với mười phần chân thành.

“Anh mơ đi, bác bỏ, hừ.” Phương Hủy Đình quay đầu đi, không thèm để ý, từ chối một cách cao ngạo.

Soái Lãng bị từ chối chẳng thấy bẽ mặt hay là buồn bực, từ lúc hai người nhìn nhau ở quán mỳ, cho dù là cô gái này hàm chứa mục đích, nhưng trong khoảnh khắc đó y có cảm giác lạ, mới mẻ và hiếu kỳ. Buổi chiều nói chuyện càng lúc càng quen thuộc cùng hợp ý, luôn có cảm giác mông lung, thân thiết, quen thuộc.

Cảm giác này ở Soái Lãng không phải là nhiều, vì y là người rất cô độc.

Ngay cả với tiểu học muội, Soái Lãng thực sự rất thích, nhưng khi ở bên cạnh, y phải gồng mình lên rất nhiều, cũng phải che giấu bản thân, không được tự nhiên thoải mái như ở cạnh Phương Hủy Đình.