← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 148 Hương thầm mê người, phút giây kích động. (2)

Soái Lãng không nhắc lại đề nghị kia nữa, lúc này chỉ có hai người, chuyển chủ đề: “Chúng ta nói chuyện về Nữ Tiêu một chút đi.”

“Được, không phải anh không biết cô ấy ở đâu sao?” Phương Hủy Đình lập tức để ý, cô vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ vụ án này.

“Đúng thế, nhưng tôi có thể phân tích làm sao tìm ra cô ấy, chị muốn nghe không?” Soái Lãng thả câu.

“Vậy anh nói xem.” Phương Hủy Đình quay đầu sang, hai người dựa vào lan can cao chưa tới một mét trên sân thượng.

“... Muốn phân tích nghi phạm, trước tiên phải thông qua số ít hiện trường và hành vi đặc trưng của cô ấy để phân tích tính cách. Ví như cô ấy thích ra tay với người trẻ tuổi anh tuấn, khả năng cao phản ánh rằng cô ấy từng có quan hệ nào đó với loại đối tượng tương tự. Ví như cô ấy lựa chọn đối tượng cũng là kẻ gây án, lần này chơi trò đen ăn đen, nói lên cô ấy có ý thức chống điều tra rất cao, ý thức này rèn nên thế nào? Không ai lại vô duyên vô cớ bước vào hàng ngũ phạm tội, thế nào cũng có khởi nguồn của mọi nguyên nhân …”

“Đúng, trong tình huống hoàn toàn không có chút manh mối nào thì đây cũng là một biện pháp... Xem ra anh đúng là được cha anh hun đúc không ít.”

“Xì, tôi hơn cha tôi nhiều, còn có một chiêu lợi hại hơn, cô có thể học mô phỏng tâm lý tội phạm.”

“Cái từ này anh nghe đâu ra thế, khái niệm quá mơ hồ, cái này gọi là dựng lại hiện trường vụ án mới đúng chứ.”

“Không phải thế, cái này tôi nghĩ ra đấy, ý là, cô có thể mô phỏng bản thân là tội phạm, đặt mình vào hoàn cảnh gây án, cô sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì, hoặc cô càng nên mô phỏng thủ pháp của tội phạm, tốt nhất lấy bản thân thực tiễn, không có ý kiến chứ?”

“Không, rất đáng thử.”

Phương Hủy Đình gật đầu, xác thực cảm giác được Soái Lãng kế thừa không ít gen từ cha, mặc dù nói chỉ là như đúng như sai thôi, nhưng đáng khích lệ.

“Nếu cô đã đồng ý thì trước tiên hôn tôn một cái.”

Vòng vèo nửa ngày trời, Soái Lãng quay về mục đích ban đầu, Phương Hủy Đình mà không ngồi lúc này chắc bị sốc ngã ra đất rồi. Soái Lãng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Nữ Tiêu từng hôn tôi, vì thế cô hôn tôi mới tìm được cảm giác của Nữ Tiêu, đây chính là mô phỏng tâm lý tội phạm.”

Người này kiên trì thật đấy, Phương Hủy Đình đầu tiên là tức, sau đó là ngẩn ra, cuối cùng là cười khanh khách không ngừng, chưa bao giờ gặp một người nào mặt dày mày dạn tới vậy, dày tới đáng yêu. Cười hồi lâu thấy Soái Lãng vẫn nhìn mình chờ đợi, Phương Hủy Đình nổi tính trẻ con, chỉ Soái Lãng: “Nhắm mắt lại, tôi cho anh nụ hôn.”

Hả? Thế mà cũng được à? Soái Lãng thộn mặt, ca ca chỉ ba hoa thế thôi, không ngờ các em gái bây giờ lại hào phóng như thế, hí hửng nhắm mắt lại.

Phương Hủy Đình chụm hai ngón tay lại, thè lưới liếm ít nước bọt, sau đó khẽ ấn vào má Soái Lãng một cái rồi kéo giãn khoảng cách, mím môi cười nhìn Soái Lãng mở mắt ra làm vẻ mặt vừa tỉnh dậy sau giấc mơ: “Hạnh phúc chưa, đây là nụ hôn của hoa khôi cảnh sát số một Trung Châu đấy, hồi ức mỹ lệ này đủ anh nhớ tới bảy tám mươi tuổi rồi chứ?”

“Cái này...” Soái Lãng sờ má, dở khóc dở cười: “Chị Phương, chị lừa người ta quá đấy, bôi ít nước bọt mà cũng tính à?”

Phương Hủy Đình cười gập cả người, tay chỉ mặt Soái Lãng, mỗi lần định nói là lại không nhịn được cười, lè lưỡi ra làm mặt quỷ: “Ai bảo anh không nghe lời... Bảo anh nhắm mắt anh lại mở.”

Tích tắc đó Phương Hủy Đình quên mất phòng bị, hơi thở như lan, gó má như ngọc ngay trước mắt, Soái Lãng khơi lên dục vọng nguyên thủy, ôm lấy cô, một cái ôm làm cô ngỡ ngàng, hai cơ thể nóng hừng hực dính vào nhau, cô lùi người ra sau né tránh, bàn tay Soái Lãng đặt ngay eo ghìm lại rồi cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm.

Ưm... Ưm... Phương Hủy Đình không ngờ Soái Lãng lớn gan như vậy, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, cưỡng hôn không hề dễ, cô quay đầu, vũng vẫy, cào cấu đều không thoát được nụ hôn đầy tính xâm lược đó, trong lúc cuống quít cắn một cái. Soái Lãng bị đau ôm miệng lùi lại, Phương Hủy Đình không kìm được giận vung tay lên.

Chát.

Một cái tát đanh gọn, lực phản chấn mạnh tới mức khiến Phương Hủy Đình lảo đảo lùi ra sau, bàn tay tê dại, vẻ mặt chưa hết bàng hoàng.

Soái Lãng bị tát tới mặt lệch sang một bên, máu chảy ra ngoài miệng, nhổ nước bọt lẫn máu, cái tính cách dữ dội kìm nén từ lâu trỗi dậy, muốn tiếp tục nụ hôn.

Phương Hủy Đình vừa thẹn vừa tức, nhưng cô không sợ hãi uy hiếp: “Anh dám tới đây tôi đẩy anh xuống.”

“Tôi sợ sao?” Soái Lãng tới gần, không nổi nóng, cũng không vội vàng như lần trước, ngược lại rất bình tĩnh rất kiên quyết, ôm Phương Hựu Đình vào lòng, nhìn thằng vào ánh mắt có phần né tránh của cô, hôn xuống.

Xâm lược, một sự xâm lược cuồng bạo, Phương Hủy Đình cảm giác khí tức nam tính khiến cô muốn ngạt thở, hai cánh môi kia hôn cô thở không ra, cắn chặt răng. Sau một thoáng kháng cự, đôi môi đỏ mọng xinh xắn bị áp bức bởi bị nụ hôn của Soái Lãng cậy ra, lưỡi tiến vào, lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, hai cái lưỡi theo bản năng nguyên thủy tự tìm thấy nhau, hòa quyện, cô bị đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, không vùng vẫy được chút nào. Nụ hôn kia khiến toàn thân cô run rẩy, cảm tưởng muốn hòa tan vào trong thân thể y.

Kháng cự dần dần thành né tránh vô nghĩa, Phương Hủy Đình không thoát được khỏi vòng tay kia, rồi cũng dần dần buông xuôi, nụ hôn đó gian nan như đi trong đầm lấy, rồi cô say mê, ngồi đó, hai thân thể dán vào nhau.

Dưới sự thúc đẩy của cảm xúc dữ dội, hai cơ thở dính chặt vào nhau, lảo đảo đứng không vững, nhưng hai cái lưỡi không rời một giây, mút nhau chùn chụt. Vị nước bọt ngọt ngào làm Soái Lãng rạo rực ngất ngây, vì cơ thể Phương Hủy Đình không trụ vững, dùng hai tay vòng ra sau lưng cô, vừa bóp chặt hai mông cô ấn sát vào người mình, vừa hôn nồng nàn thắm thiết.

Con ngựa khó thuần nhất cần kỵ sĩ ngoan cường nhất chinh phục, bất kể chinh phục hay bị chinh phục đều là một khoái cảm, hai người hôn nhau quên tất cả, như sinh ra đã là một, dưới chân là tòa nhà mấy chục mét, trên đầu là bầu trời sao bao la.

Phương Hủy Đình mở mắt ra, thấy Soái Lãng vẫn suy mê trong nụ hôn, hai người cách lan can chưa tới một mét, bất cẩn là có thể tan xương nát tịt, nụ hôn đó như nhảy múa trên vực thẳm, khẩn trương, run sợ, kinh hãi tựa hồ đều thành khoái cảm, cô cam tâm tình nguyện khép mắt lại.

Nụ hôn giữa chinh phục và bị chinh phục vẫn tiếp tục, Phương Hủy Đình thả lỏng tận hưởng nó, chợt cảm nhận vị mằn mặn, là máu... Máu do cố cắn mà ra, máu làm nụ hôn đó hàm chứa vẻ đẹp rùng rợn, vẻ đẹp khó nói thành lời. Bất tri bất giác ôm lấy Soái Lãng, hưởng thụ kích thích khác thường đó.

Cứ vậy hôn rất lâu, khi Phương Hủy Đình cảm giác mình không thở được nữa, gần như bị hút hết sức lực, Soái Lãng môi rời đi, vừa tách nhau ra, Phương Hủy Đình đỡ lấy vai Soái Lãng thở như con cá bị ném lên bờ.

Hai người đầu dựa vào nhau tựa hồ hóa đá, Phương Hủy Đình không cách nào bình phục được nhịp tim kia, cảm giác có chút trống rỗng, vòng tay ôm lấy cổ Soái Lãng, hai người nhìn vào mắt nhau, khoảng cách rất gần, cảm giác được mồ hôi thấm ra.

Nhìn ánh mắt mê ly đó, Soái Lãng có vài phần hổ thẹn vì khinh nhờn giai nhân như ngọc, buông tay ra.

Phương Hủy Đình không nhuc nhích, gằn giọng nói từng chữ: “Tôi muốn giết anh.”

“Chị giết đi, tôi chấp nhận.” Soái Lãng đứng dậy, hào khí ngút trời, lúc nhiệt huyết chưa nguội ấy thực sự không hề hối hận, đứng thẳng như cán thương.

Chớp mắt Phương Hủy Đình như con sư tử cái bị chọc giận, đi tới tay đặt lên vai, sau đó lên gối, Soái Lãng hự một tiếng gập người, bị cô đẩy mạnh một cái.

Không phải là đẩy xuống lầu, mà chỉ đẩy ngã xuống sân, Phương Hủy Đình giận không chỗ phát tiết cưỡi lên người Soái Lãng, túm cổ áo y, thấy Soái Lãng nhắm mắt lại tựa hồ chấp nhận số mệnh, cô vung tay...

Chát, chát, chát... Một cái, hai cái ròi ba cái tát mạnh, phát tiết xấu hổ tức giận trong lòng.

Soái Lãng nắm mắt không nhúc nhích, hiện giờ thấy bị đánh một trận càng đáng, nếu mà biết đánh nhẹ như vậy đã hôn thêm rồi...

Hồi lâu sau vốn đang đợi thêm cái tát nữa lại chẳng thấy động tĩnh gì, len lén mở mắt ra, giật nảy mình, nín thở, không biết từ lúc nào mặt Phương Hựu Đình đã ghé sát mặt mình đang quan sát, Soái Lãng vội nhắm mắt ngoẹo đầu giả chết... Ai ngờ bị Phương Hựu Đình xách tai xoay mặt lại... Sau đó...

Sau đó xảy ra chuyện không sao tưởng tượng được, cảm giác ngực bị hai thứ mềm mềm ép lên, rồi chị Phượng rất ôn nhu nhẹ nhàng áp môi xuống.

Tâm tư nữ nhân thì đừng ai mong thấu được, một khắc trước còn như sư tử điên, chớp mắt cái đã ôn nhu như nước, trước đó còn tát như kẻ thù, giờ lại dâng lên môi thơm.

Có lẽ giây phút cuồng bạo của y thỏa mãn khao khát bị chinh phục sâu trong lòng Phương Hủy Đình, hoặc có lẽ là thích nụ hôn sau mưa sa bão táp như thế, hoặc là không thể quên kích thích khác thường kia...

Chẳng biết cuối cùng là vì cái gì, Phương Hủy Đình ôm Soái Lãng, rất ôn nhu, hôn nhè nhẹ, đây mới là nụ hôn thật sự, sau thô bạo và kích thích, sau đau đớn kịch liệt, thời khắc này mới cảm nhận rõ ràng nụ hôn. Con sư tử cái hung bạo biến thành con cừu ngoan ngoãn, khẽ vịn bờ vai Soái Lãng, chiếc lưỡi nhỏ vừa đưa ra bị Soái Lãng bắt được, cuốn lấy, rụt lại, tách ra, như thăm dò, lại từ từ tìm tới nhau, thật ngọt ngào.