Q1 - Chương: 149 Cách sông quan hỏa, phủ để trừu tân. (1)
Trời làm phòng, lấy lầu làm nhà, màn đêm như tấm màn, Soái Lãng nằm ngửa trên sân thượng hạnh phúc ôm lấy Phương Hủy Đình, ngất ngây trong nụ hôn ngọt ngào.
Có lẽ đúng như phán đoán của Soái Lãng trước đó, đây là cô gái rất chủ động, rất khó thỏa mãn, chỉ hôn thôi mà cũng có thể hôn lâu như thế.
Phương Hủy Đình vẫn cưỡi trên người Soái Lãng, lúc thì hôn phớt lên môi, lúc lại tìm lưỡi y ngấu nghiến một hồi, khi lại nghịch ngợm hôn lên gò má bị tát sưng lên của Soái Lãng. Hai người không ai muốn nói gì cả, cũng không có thêm động tác nào, có lẽ ở thời gian và địa điểm không thích hợp ấy, một nụ hôn là đủ.
Thời gian như dừng lại vì nụ hôn của hai người.
Tất nhiên là thời gian không dừng lại, một tiếng động phá vỡ yên tĩnh.
Hai người đang say đắm tìm kiếm cảm xúc dừng lại toàn bộ động tác, tiếp theo đó là uỳnh một tiếng, giống vật nặng rơi xuống, từ tòa nhà B16 truyền ra. Phương Hủy Đình kinh hoàng bỏ lại Soái Lãng, đứng dậy tới lan can, hét lên tiếng nho nhỏ.
Soái Lãng cũng bò ngay dậy, vừa kéo ống nhòm cũng kêu lên.
Hỏng rồi, mải hôn nhau làm lỡ chuyện... Sự kiện không dừng lại, còn phát triển mạnh, quãng thời gian đó có gì, hai người không biết, nhưng kết quả xuất hiện, tầng năm cách đó không xa, nhìn thấy cảnh hỗn loạn, vùng nắm đấm, vác bàn, đùn đẩy đánh nhau tưng bừng, âm thanh vừa rồi là thứ gì đó bay ra khỏi cửa sổ, rơi xuống xe phía dưới.
Đánh nhau dữ dội, Phương Hủy Đình rút điện thoại gọi cho Tiểu Mộc không ai nghe càng sợ, chạy ra cầu thang.
“Đừng đi, đừng đi, chị Phương, nguy hiểm...” Soái Lãng cuống lên đuổi sát phía sau.
………… ……………
“Chi viện, chi viện, tiểu khu Tây Dương Trang, tòa nhà B16, chúng tôi bị tấn công.”
“Chúng tôi bị tập kích, nhắc lại, chúng tôi bị tập kích, chúng tôi là đội cảnh sát tuần tra số ba.”
“Đội trưởng Diêm, là bọn đa cấp, chắc chắn là bọn đa cấp, chúng tôi moi được hang ổ, đám người đó điên mất rồi.”
“Cầm cự … Chi viện sắp tới, không để kẻ nào thoát.”
Kênh chỉ huy hỗn loạn, Đồng Huy nghe mà cau mày, đám cảnh sát tuần tra trị an này như đám thổ phỉ vậy, liên lạc với nhau chẳng có phương pháp nào.
Có điều bây giờ còn đang lo lắng cho hiện trường, chẳng để ý được chuyện đó, Đồng Huy vừa mới gọi điện báo cho phó cục Lô xong thì điện thoại liên tục gọi tới, tiếp không xuể.
Đã thông qua báo cáo ngắn của Tiểu Mộc xác nhận đó là tập đoàn đa cấp, hơn nữa lấy được chứng cứ trực tiếp, chỉ là không ngờ rằng thăng cấp thành sự kiện bạo lực nhanh như thế. Đồng Huy liên tục thúc giục lái xe tăng tốc tới hiện trường.
Đại đội trị an khu công nghiệp Thành Đông gần thôn Tây Dương Thụ nhất hú còi cảnh báo, mười mấy chiếc xe cảnh sát chở theo nhân viên còn đang mặc y phục, mang bừa trang bị, toàn bộ nhân viên thực địa lẫn văn phòng đều bị lôi ra trận, phóng như bay tới hiện trường. Theo như tin tức sơ bộ đã có vài người bị thương, cảnh sát và đám người đa cấp phát sinh xung đột.
Cảnh sát phòng chống bạo động có kinh nghiệm phong phú cũng đang trang bị ra trận, mũ sắt, khiên, gậy, bước chân rầm rập đều đặn lên xe.
Điện thoại tổ công tác chống cướp bóc lừa đảo vang không ngừng, hai cái điện thoại của phó cục trưởng Lô đều không được nghỉ, tình huống bất ngờ này làm ông ta nửa mừng nửa lo. Tìm đúng chỗ rồi, nhưng công tác chuẩn bị không đầy đủ, hoảng loạn điều động lực lượng, đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, sự thể nghiêm trọng tới mức nào, cảnh sát chi viện có thể kịp thời tới hiện trường hay không đều là vấn đề.
Phó cục Lô nhận điện thoại tới chóng mặt, sau đó lại quát mắng Đồng Huy sao còn chưa tới hiện trường... Còn đang mắng mỏ thì thư ký chạy vào báo cục trưởng Lưu, cục trưởng Trương tới, ông ta vội vàng an bài thư ký nghe điện thoại, xuống lầu nghênh tiếp.
Ba vị lãnh đạo cục công an thấy sự thể quá nghiêm trọng, lên xe vừa đi vừa điều động lực lượng, trên con đường cao tốc sân bay, tiếng còi xe cảnh sát ngày một nhiều.
Chớp mắt như hất nước lã vào chảo dầu sôi, mọi thứ nổ tung rồi.
……………. ……………..
Có vài chuyện xảy ra quá bất ngờ, ít nhất với anh chàng cảnh sát trẻ Mộc Đường Duy là quá bất ngờ.
Quay trở lại mười lăm phút trước, hắn nhận được tin đội cảnh sát tuần tra đầu tiên tới nơi, dẫn người men theo góc chết tòa nhà, bồn hoa, hàng cây, tới dưới tòa nhà B16. Vốn muốn học cách của Soái Lãng đợi cư dân trong tòa nhà mở cửa rồi lẻn vào. Ai ngờ đợi hồi lâu chẳng có ai, đám cảnh sát tuần tra sau khi hỏi qua tình hình, liền bắc thang người trèo lên hành lang tầng hai.
Ai cũng cho rằng đối phó với một đám lừa đảo nhãi nhép dễ như không, chừng này cảnh sát là dư sức, vì thế kéo thẳng quân lên tầng năm, chẳng bố trí gì.
Bọn họ có đủ tự tin vì dẫn đầu là tổ trưởng Vương cao tới một mét chín, vai hùm lưng gấu, tổ trưởng Vương chẳng khách khí gì đấm cửa rầm rầm, người bên trong he hé cửa hỏi làm gì, tất nhiên là tra giấy tờ tạm trú. Ai mà ngờ gặp được thứ rắn mặt, không cho vào nhà, nửa đêm canh ba vào nhà người dân, cảnh sát thì đặc biệt hơn người à?
Thời buổi này không chỉ cảnh sát ngang, cái loại dám lý luận với cảnh sát cũng không ít, hôm nay gặp được rồi, hai bên cãi nhau, người ta không nể mặt cảnh sát tuần tra, nói vài câu đóng sầm cửa lại. Tổ trưởng Vương nổi nóng, phất tay quát mở ra, tức thì trong đội có người chạy tới.
Tiểu Mộc cuống lên, không biết còn có kiểu chấp pháp này, khéo léo nhắc một câu, tổ trưởng Vương chẳng bận tâm, bảo chuyện này không cần hắn lo, vừa rồi nghe bên trong ồn ào biết ngay không phải đám người tử tế, không tụ tập đánh bạc thì cũng làm tình tập thể, hoặc là ăn chơi thác loạn, phải nhanh, không để chúng tiêu hủy chứng chứ.
Thế là cảnh sát chạy lên kia lấy công cụ hí hoáy hơi mười giây, cạch một cái cửa mở ra, tổ trưởng Vương đấm cửa.
“Bên trong nghe đây, không phải chúng tôi không xông vào được, cửa đã được mở, thông minh chút tự mở cửa tiếp nhận kiểm tra, chỉ xác minh thân phận và giấy tám trú thôi, đừng để chúng tôi bắt về đội trị an.”