Q1 - Chương: 150 Cách sông quan hỏa, phủ để trừu tân. (2)
Giọng tổ trưởng Vương như chuông đồng, tiếng như sấm động, hiệu quả rất rõ ràng, bên trong đoán chừng đã nghe thấy tiếng mở khóa, biết không qua được rồi, đành mở cửa ra.
Chính là tên rẽ ngôi giữa khi nãy, lần này hết dám ngông nghênh rồi, khúm núm cười nịnh mới tổ trưởng Vương vào, còn mập mờ nói quen biết đồn trưởng đồn cảnh sát Tây Dương Thụ.
Cả cái nhà từ hành lang tới phòng ngủ đều chật kín người, nam nam nữ nữ, cao cao thấp thấp, đều dùng ánh mắt thù hận nhìn cảnh sát, thấy nhiều người vượt dự đoán, tổ trưởng Vương cũng cẩn trọng hơn: “CMT đâu? Không phải người bản địa thì lấy giấy tạm trú ra đây, anh tên là gì? Bao nhiêu người tụ tập như thế, quấy nhiễu người khác, có biết không hả?”
“Đồng chí cảnh sát, đây là công nhân gia công chế phẩm đậu, vừa mới tuyển được hôm nay, còn chưa kịp làm giấy tờ... Chúng tôi làm ngay, làm ngay.” Cầm đầu là tên mặc vest tây đen, tóc rẽ ngôi giữ vuốt keo bóng nhẫy, giữa mùa hè vẫn áo sơ mi ca vát chỉnh chu, rất có phong thái nhân sĩ thành đạt, nhưng ăn mặc như thế ở chỗ này hơi kỳ.
Tổ trưởng Vương nhìn lướt một lượt: “Bao nhiêu người?”
Lời vừa dứt có đội viên hô: “Có người trốn rồi.”
“Chặn lại, không cho kẻ nào thoát...”
Tổ trưởng Vương hô lên, không ngờ đám người đang đứng như nhận được tín hiệu đồng loạt ùa tới như thủy triều, lao ra hành lang, nhưng nơi đó bị cảnh sát chặn lại, Trước lùi lại, sau tiến lên, dồn đống thành cục, va chạm vào nhau, tiếng quát tiếng chửi, tiếng kêu đau làm hiện trường hỗn loạn.
Trong đám đông có người hô hào: “Các anh em, chúng ta cứ xông lên, bọn chúng không dám làm gì đâu, chạy, chạy cả đi, lên hết đi.”
Thế là có mấy kẻ đi đầu không qua được cảnh sát bắt đầu nổi điên, đám đá bừa bãi.
“Chặn cửa cầu thang, không cho tên nào chạy.” Tổ trưởng Vương lớn tiếng la hét, bị tiếng chửi rủa đánh đấm nhấn chìm.
“Chạy, chạy xuống lầu đi, cứ lao lên, chúng không dám đánh đâu.” Đối phương có người chỉ huy.
“Đẩy đi, đẩy bọn chúng ra ngoài, chúng ta đông hơn, đừng sợ, xông lên, xông cả lên.” Một đám lẫn khác trong số đông hô hào.
Vì Tiểu Mộc mặc thường phục đâm ra gặp may, không trở thành mục tiêu của đám người phòng 502, thừa lúc hỗn loạn hẳn men theo chân tường lẻn vào trong nhà. Không ngờ phát hiện hai nhà ở tầng này thông với nhau, mà căn hộ hai sảnh ba phòng ngủ kia cũng có dấu vết người ở.
Xem xét sơ qua nhặt được mấy tờ giấy bị bỏ lại trong lúc hỗn loạn, trên đó là hình kết cấu kiểu cái cây, kia ra là cấp vàng, cấp bạc, cấp lam, thu nhập mỗi cấp bao nhiêu. Nhìn một cái biết ngay hang ổ của đám đa cấp rồi, cảnh sát tới quá bắt ngờ không kịp thu dọn.
Tiểu Mộc tiếp tục tìm kiếm, phát hiện cuốn sách mỏng, nhìn một cái cảm giác như nhặt được chí bảo, giấu ngay trong người, đồng thời gọi điện thoại báo cáo. Không ngờ bị mấy phần tử đa cấp bỏ chạy phát hiện, hắn vội bỏ chạy, đám này toàn nữ, la hét "cảnh sát ở bên này, đánh hắn", rồi hung hãn đuổi theo.
Vì quá loạn nên không ai để ý tới mấy tiếng la hét này, lúc này ai nấy đều hận không thể lắp cánh bay khỏi cái tầng năm để thoát khỏi bao vây.
Từ tầng 4 tới tâng 5 bị cảnh sát chặn, đám đa cấp ở bên trên, trên chẳng thể xuống, dưới chẳng thể lên, những kẻ trà trộn ở giữa lại điên cuồng là hét "đánh, đánh đi, về phòng lấy đồ đánh chúng", " các anh em, giờ phút trông đợi vào mọi người tới rồi".
Thế là có kẻ quay về phòng tìm kiếm vật làm hung khí, nào là rác rưởi, nào là sách vở, bàn ghế, ấm trà bay như mưa về phía cảnh sát, lát sau không còn gì làm vũ khí, không ngờ có kẻ đầu óc chả hiểu ra sao, còn cởi cả đồ lót ra ném...
Loạn càng thêm loạn, cảnh sát không chống nổi đám đông hung bạo, dần rơi vào thế yếu, chỗ bị xuyên qua, chỗ dần lui bước.
Phương Hủy Đình từ tòa nhà đối diện chạy ra, nghe thấy hỗn loạn từ trong nhà đã truyền tới ngoài đường phố rồi, nào là tiếng nam nhân quát tháo chửi bới, nào là tiếng nữ nhân tru tréo la hét. Tiếng đánh nhau nghe thấy rõ ràng, thi thoảng có những món đồ bay vèo qua cửa kính, vài cỗ xe để dưới lầu hú còi inh ỏi, dân cư chỉ trò bàn tán.
“Tránh ra... Đừng xông vào.” Soái Lãng bắt kịp Phương Hủy Đình đẩy cô qua bên tránh vật thể bay xuống, chỉ là cuốn sách dày, sau đó cơi thắt lưng ra, quấn quanh tay nắm cửa vài vòng, thắt lại.
Phương Hủy Đình thấy thế kéo Soái Lãng lại mắng: “Anh làm cái gì thế? Người chúng ta còn ở bên trong... Nếu đánh nhau sẽ bị thua thiệt...”
“Để chúng chạy thì còn phí công hơn... Chìa khóa xe đâu, đưa cho tôi.” Soái Lãng đẩy Phương Hủy Đình ra không cho cô gỡ thắt lưng, thấy cô rõ ràng không đồng ý với mình, trong lúc khẩn cấp chẳng thèm nhiều lời, cho tay vào túi quần cô sờ một hồi lấy chìa khóa.
Lúc này tiếng hỗn loạn đã lan xuống tầng ba rồi, Soái Lãng chẳng giải thích chạy ra xe.
Mở cửa nhảy lên xe, Phương Hủy Đình nhảy vào ghế phụ lái, giận dữ kéo Soái Lãng: “Không được đi, Tiểu Mộc còn ở bên trong... Chúng ta không thể bỏ họ mà chạy.”
Rồ rồ rồ!
Chiếc việt dã khởi động, Soái Lãng mặc kệ Phương Hủy Đình la hét thậm chí đánh mình, cắn răng xoay vô lăng, xe cấp tốc lùi lại, hét lên: “Ngồi cho vững đi, chị trông tôi giống loại lâm trận bỏ trốn lắm à?”
Phương Hủy Đình còn chưa tỉnh ngộ, vừa mới nắm chặt tay vịn ghế thì nghe "sầm" một phát, đuôi xe chặn ngay cửa tòa nhà, đây cũng là một cách hay, vì đây là loại cửa mở từ trong ra ngoài, thế là người bên trong chịu chết: “Người của chúng tôi còn ở bên trong mà.”
“Ai bảo cảnh sát các chị chậm chạp như thế, tiếp viện không tới kịp để bọn chúng chạy sạch à?” Soái Lãng xong việc phủi tay, mở cửa xuống xe vẫy tay gọi Phương Hủy Đình.
Phương Hủy Đình tuy không tán thành cách làm này nhưng chẳng biết làm sao hơn, vừa xuống xe một cái thì cửa kêu đánh uỳnh làm cô giật nảy mình, tiếp ngay đó có người rống lên từ cổ họng.
“*** đứa cào chặn cửa rồi... Húc ra, húc ra...”
Tiếp đó là những tiếng uỳnh uỳnh liên tục, thế nhưng chẳng ích gì, Phương Hủy Đình không biết đó là người phe mình hay phe địch, lòng rối bời, đột nhiên cánh tay bị người ta nắm lấy kéo đi, quay đầu thấy Soái Lãng, máy móc chạy theo y, thi thoảng né đủ những thứ đồ vẫn ném ra ngoài cửa sổ.
Tiểu khu vắng vẻ vang lên tiếng la hét hỗn loạn phá tan trời đêm.
.....