← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 151 Cách sông quan hỏa, phủ để trừu tân. (3)

Hai người chạy tới một chiếc xe Ngũ Lăng Hoành Quan, Soái Lãng buông tay Phương Hủy Đình, lật nắp xe lên, không biết y định làm gì. Phương Hủy Đình không lên tiếng, chỉ thấy Soái Lãng nắm lấy bó dây xanh đỏ lam ra sức kéo, phựt một cái đứt quá nửa...

Phương Hủy Đình mặt mày đau khổ, làm sao cái tên này trông giống kẻ chuyên đi phá hoại, còn đang thắc mắc thì Soái Lãng lại kéo tay cô chạy. Tới khi vào chỗ nấp an toàn, Phương Hủy Đình nhéo tay y: “Anh làm gì vậy, tôi hỏi anh đấy.”

“Hỏi thì cứ hỏi, nhéo làm gì... Đau ác...” Soái Lãng xoa xoa cánh tay, cô gái này tát y, y chịu được, vậy mà nhéo một cái suýt chảy nước mắt: “Đây là chiêu rút củi dưới đáy nồi, chị quên mất xe đó là của ai rồi à?”

“A... Ý anh là...” Phương Hủy Đình nhớ ra rồi, buổi chiều chính cái xe Ngũ Lăng kia đã mấy lần chở người tới đây, Tiểu Mộc còn chụp lại ảnh.

“Đúng, chị biết phải làm cảnh sát thế nào rồi chứ, muốn tóm phải tím trúng chỗ yếu hại, đám đa cấp này rất khốn nạn, lừa người từ khắp nơi trên cả nước, sau đó mang tới đây tẩy não, tẩy não xong lại đưa đi lừa người khác...”

“Dưới tình huống bình thường, người và hàng hóa của bọn chúng chia ra, khiến cảnh sát không bắt được, bắt cũng chẳng cách nào định tội. Hôm nay tập kích bất ngờ thu hoạch lớn, nói không chừng ở trên lầu còn cả đống chứng cứ, thêm vào ảnh Tiểu Mộc chụp buổi chiều, có thể tạo thành chuỗi bằng chứng, dẫn đám người này đi vừa tra vừa phạt, cảnh sát kiếm vài trăm vạn chứ đùa à?... Tôi nhắc chị, cái tòa nhà này là cái ổ lớn, lát tra tầng một với tầng phụ còn có phát hiện lớn.” Soái Lãng ngồi xổm sau góc khuất thò đầu ra, chú ý phương hướng tòa nhà B16, hiện giờ không còn che giấu nữa.

Vừa nói xong lại bị Phương Hủy Đình nhéo tai mắng: “Anh biết trước vì sao không nói?”

“Chị Phương, chị thực sự không hiểu à? Tôi làm thế vì chị đây, tôi vất vả suy tính cho chị mà chị không hiểu sao?” Soái Lãng làm vẻ mặt ủy khuất giải thích: “Đã bảo là chuyện có lợi ích lớn như vậy, nếu biết trước là đa cấp, tôi nói ra một cái, cảnh sát chẳng ùn ùn kéo tới như lũ... Làm gì tới lượt hai người mới như chị, giờ chúng hết chạy, vậy chị phát hiện trước, công lao to nhất đúng không?”

“Theo như lời anh nói thì tôi phải cám ơn anh à?” Lý lẽ tuy méo mó nhưng Phương Hủy Đình phải thừa nhận là đúng, thực sự là vụ án có giá trị lớn, lượng hiềm nghi nhiều, hơn nữa có thể phạt tiền rất nhiều thì đúng như Soái Lãng nói, ngay cả trinh sát cũng chẳng cần dùng tới mình và Tiểu Mộc, nếu chỉ báo cáo lên thì chẳng có công trạng gì.

Lòng vừa ổn định lại, nhận ra khóe mắt Soái Lãng sưng vù, hai bên má cũng to gấp đôi, thực sự thành cái đầu heo rồi, Phương Hủy Đình phì cười.

Căng thẳng qua đi, ám muội lại sinh ra, đại khái là nhớ tới một màn phát sinh trước đó không lâu trên sân thượng, cả ngày trôi qua kinh hồn như thế, làm trái tim Phương Hủy Đình đập loạn xạ. Giờ mới biết cái tát của mình lại nặng như thế, nhưng mà khi đó vừa cuống, vừa nóng lại vừa hận, làm sao kiểm soát được, sau đó có thành phần thinh thích. Nhìn Soái Lãng xoa xoa má úi á liên tục càng xấu hổ hơn.

Phương Hủy Đình vờ không biết gì, kiếm đề tài nói lảng đi: “Này vừa rồi anh nói tầng một với tầng phụ còn trò gì nữa... Tôi nói này, con người anh làm sao thế, sao không nói một lần hết luôn đi.”

“Không có gì, cái này tôi thực sự nói không rõ được, khi đó tôi làm công việc đi đưa đồ uống, thường xuyên tới khu vực này, phát hiện có đám người hay vận chuyển hàng ra vào, khi đó tôi đã nghĩ, không phải đồ ăn trộm thì cũng là đồ lừa gạt mà có, tầng một với tầng phụ là nhà kho... Cứ tra là biết...” Soái Lãng vừa nói tới đó thì giật mình "í" một tiếng, lời sau đó cắt ngang.

Phương Hủy Đình cũng kinh hãi, sơ xuất rồi, mặc dù đã chặn cửa, nhưng không chặn cửa sổ. Có bóng đen đang men theo cửa sổ hành lang tầng ba bò ra, run run đứng ở mép tường, đưa tay bắt lấy ống nước, sau đó dùng cả chân lẫn tay bò xuống, độ cao này mã ngã thì bán thân bất toại là cái chắc..

Soái Lãng mò mẫm xung quanh, kiếm được một cục xi măng đông cứng muốn đứng dậy.

Phương Hủy Đình biết Soái Lãng lớn gan, vội kéo áo y nói nhỏ: “Đừng đi, trì hoãn được tới lúc này rồi, chi viện sẽ tới nhanh thôi.”

“Không sao, xem tôi hạ hắn.” Soái Lãng nói xong ghé đầu tới hôn chụt một cái.

Phương Hủy Đình đang lúc khẩn trương, làm sao ngờ y còn có tâm tình đánh lén, chẳng nghĩ tới chuyện né, bị hôn đúng môi, xấu hổ đẩy một cái: “Cút đi.”

Soái Lãng cười hăng hắc thừa cơ cầm cục xi măng men theo góc tường chạy ra, có điều không chạy về phía ông nước mà là cái xe Ngũ Lăng kia.

Khi bóng đen men theo ống nước xuống đất, lúc này tiếng người hỗn loạn, trong tòa nhà B16 tối om đang đánh đấm la hét tưng bừng.

Cư dân xung quanh mở cửa sổ ra, nghe thấy âm thanh hỗn loạn đó đóng chặt cửa lại, ở cái vùng ngoại ô trị an chẳng ra làm sao này, không ai muốn rước phiền phức vào người. Ban ngày có khi còn đứng xa xa xem náo nhiệt, chứ lúc tối lửa tắt đèn thế này, thôi thì tránh cho lành, không biết, không nghe, không thấy là tốt nhất.

Bóng đen chạy nhanh tới cái xe Ngũ Lăng, lên xe vặn chìa khóa... Í, sao không nổ máy? Thử lần nữa vẫn không được. Người trong xe kinh hoàng, còn nghĩ là mình nhầm.

Cộc, cộc, cộc.

Người trong xe giật bắn mình, cửa sổ bên cạnh có một cái bóng đen, biết vấn đề ở đâu rồi, tức giận đạp mạnh cửa xe. Soái Lãng nhảy lùi lại chắn đường đi, ai ngờ tên kia chó cùng rứt giậu chẳng né đường khác, đấm thẳng mặt Soái Lãng, một cú đấm này trúng cũng tốt, không thì mở đường chay... Vừa xông lên liến á một tiếng thảm thiết.

Soái Lãng vẫn đứng đó, tay cầm cục xi măng, tên kia thì tay trái nắm tay phải, đau đớn la hét om xòm, lại chả đau, đấm thẳng vào xi măng cơ mà. Đã thế Soái Lãng còn mỉa mai: “Ái dà, đừng ra tay nặng như thế, ông bà ta đã nói hai người hại mình mà.”

“Người anh em, tha cho một đường sống đi, trên người tôi có thẻ ngân hàng, còn có tiền mặt, cho anh hết...” Người kia hạ giọng nói nhanh, cái tay phải đã không còn nghe sai bảo nữa, đây là chướng ngại vật cuối cùng rồi, liều mạng leo ống nước từ tầng ba xuống, ai ngờ xe cũng bị giở trò.

“Không kịp đâu, với lại loại chuyên lừa đảo như mày, ai mà biết đâu là thật đâu là giả?” Soái Lãng tung tung vũ khí trong tay, khinh bỉ nói.