Q1 - Chương: 152 Thế thiên hành đạo, âm thầm mượn dao. (1)
Quả nhiên trong giây lát tiếng còi cảnh sát hú om xòm từ xa tới gần, đại đội nhân mã sắp tới gần, người kia thấy không xong, ôm hi vọng cuối cùng quay đầu chạy.
Soái Lãng học theo tư thế của môn ném đĩa, xoay vài vòng hô lên "xem chiêu", tiếp đó buông tay. Người kia chạy chưa được mấy bước á một tiếng ngã xuống, Phương Hủy Đình đã tranh thủ thời cơ áp sát, bẻ tay tên kia, ấn xuống đất.
Soái Lãng chạy tới hùng hổ ra lệnh: “Còng lại, dám tấn công cảnh sát, mang về xử lý mày.”
Tiếng còi cảnh sát vang vọng, đội cảnh sát tuần tra thứ hai ùn ùn đổ vào, vừa chạy vừa quát tháo, Phương Hủy Đình giơ giấy tờ ra chỉ hướng, đám cảnh sát bao vây trước tòa nhà B16, mấy tên đang leo ống nước bị đàn hổ đói vồ lấy ...
Lại thêm một chiếc xe cảnh sát đi riêng tới nơi, phó tổ trưởng Đồng Huy dẫn theo nhân viên tổ công tác từ trên xe nhảy xuống chạy tới hiện trường, tòa nhà B 16 lúc này đã bị vây kín mít. Thấy chi viện tới, đám người đa cấp lùi về tầng năm, vẫn thi thoảng ném đồ xuống phát tiết, đối đầu với cảnh sát.
Xe chặn cửa được lái đi, người của đội tuần tra thứ nhất được dìu, được cõng, được khiêng ra ngoài. Nhìn số người phải nằm cáng mà ra, Đồng Huy rùng mình, không nghĩ đám người đa cấp hung hãn tới độ này, vừa an bài cứu hộ vừa bố trí khống chế hiện trường, đặc biệt sai người trấn an cư dân, khuyên trở về nhà, tránh vây quanh xem.
Sau đó lại có ba chiếc xe chở quân tới nơi, từ trên xe đi xuống là cảnh sát chống bạo động trang bị tận răng, bọn họ chỉnh đốn đội ngũ nhân bóng đêm chỉnh tế đi vào tòa nhà, thanh thế khiếp người.
Tới đây thì cục diện đã hoàn toàn được khống chế.
“... Chúng tôi không ngờ rằng những kẻ này dùng bạo lực chống lại điều tra ... Đúng rồi, có nhân chứng nói, tầng một và tầng phụ của tòa nhà này là nhà kho chứa tang vật.”
“Xác nhận chưa?”
“Chưa biết ạ, nơi này giao cắt giữa thành phố và nông thôn, thành phần dân cư rất phức tạp.”
“Người kia là ai thế, hai tân binh cô cậu khiến tôi phải nhìn với con mắt khác đấy.”
“Người này leo ống nước từ trên tầng ba xuống, bị chúng tôi ngăn lại, đây là xe gây án, khả năng còn có bằng chứng ...” Phương Hủy Đình khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị chuyên nghiệp, đứng thẳng người báo cáo, chỉ nghi phạm và chiếc xe kia.
Bốn bề tiểu khu loang loáng hai ánh đèn xanh đỏ, còi cảnh sát hú liên hồi, tuyến cảnh giới được mở rộng ta tận ngoài tiểu khu, cảnh sát trị an ở vòng ngoài soi đèn pin tìm kiếm nghi phạm khả năng bổ trốn, trọng điểm là tòa nhà B16 được cảnh sát chống bạo động phân chia ra canh phòng, đồ đạc đám người đa cấp ném xuống bị họ chặn hết.
Phó tổ trưởng Đồng Huy đảm nhận chỉ huy lâm thời đợi người của cục công an tới, nghe Phương Hủy Đình báo cáo xong đi tới chỗ người bị hai cảnh sát trị an khống chế ngồi ở chân tường.
“Vì sao các người bắt tôi, vì sao lại bắt tôi? Tôi tố cáo các người chấp pháp dã man, đánh người vô tội, xông vào nhà dân trái phép.” Nhìn người này mặc dù toàn thân y phục xộc xệch tóc tai tán loạn, nhưng dáng cao mét tám, trông cường tráng, quát tháo cũng có vài phần khí thế.
Đồng Huy chẳng thèm để ý mấy lời rác tai của nghi phạm, thấy Phương Hủy Đình cũng quần áo bẩn thỉu bụi bặm, chẳng lẽ trải qua quá trình chiến đấu kịch liệt, xem ra bỏ sót nhân tài rồi, cô gái cơ quan này là loại hình văn võ toàn tài: “Cô bắt đấy à?”
Phương Hủy Đình không đáp mà chỉ hướng khác, Đồng Huy càng ngạc nhiên hơn, thấy bên xe có một người cảnh sát tận tâm với cương vị đứng đó canh gác. Í, không phải cảnh sát, mà là Soái Lãng hôm qua còn bị triệu tập như nghi phạm, cũng chính là người tố cáo chuyện này, đi về phía đó. Phương Hủy Định vôi đi nhanh tới phía trước, giải thích cho Soái Lãng: “Đây là lãnh đạo của chúng tôi, phó tổ trưởng Đồng.”
“Ồ, lãnh đạo tới rồi ... Trong này chắc chắn có chứng cứ, chị Phương, máy ảnh đâu?” Soái Lãng đứng canh xe tang vật, nghiêm túc hỏi.
Phương Hủy Đình lại giải thích sơ qua tình hình giám thị buổi chiều, Đồng Huy gọi hai người thuộc điều tra kinh tế tới. Hai người không tốn quá nhiều thời gian tìm ra một túi tài liệu, trong đó có CMT, hóa đơn, các loại tư liệu. Đặc biệt nhất là CMT, chứa đầy một túi, tặc lưỡi liên tục với nghi phạm: “Kế hoạch công ty này, nhưng không biết công ty có đăng ký chưa nhỉ ... À, hóa đơn, cái này có báo lên cục công thương chưa?”
Đều là người có kinh nghiệm, xem là hiểu đúng là hang ổ đa cấp thật rồi, những kẻ này vốn không dễ bị bắt, vậy mà giờ có cả người lẫn vật chứng.
Nghi phạm mới đầu còn hùng hổ tuyên bố kiện người nọ cáo người kia, đến khi đồ bị lục ra im re ngay.
Đồng Huy vỗ vỗ vai Soái Lãng khen ngợi, lúc nãy ở xa tối trời nhìn không rõ, đến khi vỗ cái thứ hai sững người, trông y còn thảm hơn nghi phạm, mặt mũi gần như không nhận ra nữa: “Hả, cậu làm sao thế này?”
Mặt thì chỗ xước xát, chỗ sưng vù bầm tím, người thì toàn bụi đất, Phương Hủy Đình ở bên cạnh nghe hỏi chỉ muốn chạy, Soái Lãng ngượng ngập nói: “Bị ... Bị phần tử tội phạm đánh ạ, chúng hung dữ quá .. nhưng mà không sao, tôi bôi ít thuốc đỏ là được ... Xước da ấy mà.”
“Không qua loa được đâu, vết thương không nhẹ, để tôi xem nào ..” Đồng Huy quan tâm xem xét vết thương, tuy không nhẹ, nhưng không nặng, yên tâm nói: “Cám ơn cậu Soái Lãng, khi tổ chức tiệc mừng công, nhất định mời cậu tới. Thực sự không ngờ lại thành thế này.”
“Không cần ạ, chút thương tích thế này có là gì, chỉ cần có thể bắt tội phạm về chịu trách nhiệm trước pháp luật, thương nặng hơn cũng đáng.” Soái Lãng so với cảnh sát còn có vẻ ghét ác như thù hơn.
Nếu là một cảnh sát nói câu này, Đồng Huy sẽ nói vài câu cổ vũ khích lệ, nhưng một người thường nói ra, không khỏi khiến người ta thấy quái dị, chỉ có điều nhìn thương tích trên người Soái Lãng, ai có thể nghi ngờ lời nói này, chỉ hơi ngạc nhiên: “Cậu có thâm thù đại hận gì với chúng sao?”
“Đây là thù chung cũng là hận riêng, đám người đa cấp này thực sự tồi tệ hết mức, bọn chúng cứ lừa từng cấp từng cấp một, tẩy não người bình thường thành kẻ lừa đảo, rồi vô thức đi lừa gạt bạn bè người thân, khiến bao nhiêu gia đình tan nát, bao nhiêu người trẻ tuổi hỏng cả tương lai, bọn chúng là ung nhọt của xã hội cần diệt trừ ...”
“Đây không chỉ là trách nhiệm của cảnh sát, mà còn là trách nhiệm của mỗi người dân Trung Châu, cha tôi dạy tôi từ nhỏ như thế ...” Soái Lãng ưỡn ngực, lúc này y như tự thôi miên bản thân thành cảnh sát rồi.
Những lời này làm Đồng Hủy hổ thẹn không biết giấu mặt đi đâu, một ngày trước còn coi công dân tốt là nghi phạm, cảm động đấm lồng ngực rắn chắc của Soái Lãng: “Đồng chí tốt, chàng trai tốt, không thẹn là con cháu cảnh sát.”
Soái Lãng mừng lắm, cười lệch miệng, Phương Hủy Đình thiếu tự nhiên vô cùng, mấy lần lườm Soái Lãng, ra hiệu y bơn bớt lại, tên này là thể loại gì, đi với nhau một buổi là cô rõ rồi, lưu manh hơn cả bọn lưu manh. Nhưng tên đó đắc ý quá rồi, nếu nói tiếp có khi thành báo cáo tấm gương anh hùng. Cũng may là bây giờ đang luc nhiều việc, điện thoại của lãnh đạo cục công an gọi tới, chính ủy Đồng cáo từ đi nghe điện thoại/
Phương Hủy Đình vốn định đi có điều nghĩ tới cái gì, quay đầu bước về phía Soái Lãng, Soái Lãng còn tưởng được mỹ nữ ôn nhu hỏi han, ai ngờ chân đột nhiên đau điếng, đau toát mồ hôi lạnh, thì ra Phương Hủy Đình dùng gót chân dẫm lên chân y, thấy không ai chú ý chỗ này, ánh mắt như điện, giọng rít ra từ kẽ răng: “Còn dám nói linh tinh nữa, tôi thiến anh ...”
Chân nhấc ra, Soái Lãng như được đại xá, nâng chân lên muốn xoa, định lẩm bẩm vài câu thì Phương Hủy Đình đã đi theo bước chân chính ủy Đồng rồi.
Nhảy lò cò vài cái, Soái Lãng ngồi xuống xoa cái chân xui xẻo, vừa xoa vừa nhìn theo bóng lưng yểu điệu kia chửi thầm.