← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 153 Thế thiên hành đạo, âm thầm mượn dao. (2)

Dưới tình huống thông thường nếu tội phạm ở hiện trường bị lực lượng cảnh sát áp đảo bao vây thì phải đợi lãnh đạo tới tọa trấn chỉ huy, như thế lãnh đạo mới thể hiện được phẩm chất đáng quý anh dũng lên tuyến đầu, chỉ huy đúng cách.

Thế nhưng nói tới tình huống hiện trường thì không thiếu được Phương Hủy Đình, còn nói tới sự tình phát triển thì do chính ủy Đồng phát ngôn, sau đó mới nhắc tới năng lực tổ chức của phó cục trưởng Lô. Phó cục trưởng Lô tỏ ra rất khiêm tốn, tự phê bình mình đánh giá tình thế không đúng, điều động không đủ lực lượng để nhiều đồng chí bị thương...

Thực tế là bây giờ cảnh sát tìm đúng nơi, bắt đúng người, càng không tạo thành sự cố thương vong nghiêm trọng, không tạo thành ảnh hưởng xấu, bằng chứng cũng đầy đủ, bởi thế cục trưởng Lưu vỗ vai từng đồng chí ở hiện trường hỏi thăm, an ủi một lượt, vất vả rồi.

Tới lượt Phương Hủy Đình và mấy đồng chí bị thương thì bắt tay không quên nói một câu, làm rất tốt, các đồng chí rất giỏi v…v…v... Với những c nhỏ ở đội trị an thì nhìn thấy cục trưởng cũng hiếm nói gì được bắt tay thăm hỏi thế này, kích động vô cùng.

Tiếp đó nữa thì cứ theo quy trình sẵn có mà làm thôi, bản đồ tầng lầu được trải lên nắp xe, cục trưởng và ba vị phó cục trưởng, đại đội trưởng đại đội chống bạo động, chi đội trưởng cảnh sát tuần tra, và một vị chính ủy của đặc cảnh vội vã tới nơi, vây quanh bàn bạc phương án giải quyết vấn đề.

“Ừ ừ làm như thế... Theo lời đội trưởng Diêm và đội trưởng Thường mà làm, trước tiên là vận động, nếu không được thì cảnh sát chống bạo động và đặc cảnh tấn công vào, đây là một tụ điểm, nhất định không sạch sẽ gì, nhất định phải quét sạch...”

Cục trưởng Lưu chỉ bản vẽ ra lệnh, xem đồng hồ an bài: “Bây giờ là 21 giờ 22 phút, đúng 22 giờ xông vào đưa người ra, chú ý đừng để tạo thành thương vong không đáng.”

Hai vị đại đội trưởng nhận lệnh đi chuẩn bị, vì sao thời gian lại kéo dài như vậy? Có phải vì tinh thần nhân đạo hay chấp pháp văn minh?

Không, ai chẳng biết đó là vì đợi người của phòng tuyên truyền thành phố tới ghi hình toàn bộ quá trình, còn xin chỉ thị lãnh đạo xem có thông báo cho truyền thông hay không, cục trưởng Lưu gật đầu rồi. Thế là mấy vị an bài, làm sao thể hiện được ví dụ cảnh sát ra tay sấm sét đả kích kinh doanh đa cấp trái phép, chiến tích thế này mà thiếu truyền thông tung hô thì nuối tiếc quá.

Khi những người khác đi rồi, cựu trưởng Lưu giữ chỉnh ủy Đồng và phó cục Lô ở lại, nhỏ giọng hỏi chuyện kho giữ tang vật ở tầng 1, phó cục Lô nhỏ giọng giao lưu với lãnh đạo vài câu, sau đó chính ủy Đồng lại cùng người chi đội trị an bàn bạc...

Mệnh lệnh từng tầng từng tầng chỉ thông qua tính chất truyền miệng, Phương Hủy Đình đứng gần cũng hiểu, đây gọi là dùng "phương thức thích hợp" mở rộng thành quả không xác định.

Trong khi chấp pháp mà gặp phải tình huống không xác định thì hành động phải chú ý, nếu phương thức thích hợp, có thể biến chuyện không thích hợp trở thành hợp pháp, còn về phần làm thế nào à... Phương Hủy Đình mơ hồ biết được, nhưng đại bộ phận cảnh sát ở đây sẽ không biết.  Dùng phương thức thích hợp dù tìm nhầm chỗ cũng không gây ra sự cố lớn, nếu đúng chỗ thì tất cả hợp lý hợp pháp, cái cớ dễ tìm, đó là kiến lập cơ sở chứng cứ được tìm ra.

Quả nhiên không bao lâu sau hai ba cảnh sát tuần tra đi theo chính ủy lầu vào tòa nhà, một lúc lâu sau quay trở ra ghé tai báo cáo với cấp trên, vẻ mặt thần bí thế kia chắc chắn là có phát hiện rồi.

Phát hiện ra cái gì đây? Phương Hủy Đình luôn ở bên quan sát cũng đặt dấu chấm hỏi lớn trong lòng, hai tầng lâu gần 400 mét vuông, nếu dùng để giấu diếm tang vật thì không gian rất lớn, có thể là cái gì chứ? Phương Hủy Đình đi tìm Soái Lãng, hỏi một lúc mới thấy y đứng ở bên xe cứu hộ, bước nhanh tới, nhìn thấy Tiểu Mộc đầu quấn gạc, mặt dán băng dính, đang thương cảm hỏi Soái Lãng: “Sao anh cũng thành ra thế này?”

“Bị phần tử tội phạm đánh chứ sao, cậu nhìn thấy không, tên ngồi kia là do anh bắt đấy, nói không chừng là chủ mưu... Mà Tiểu Mộc này, khôn ngoan chút, mấy người bị khiêng ra, cậu lại tự đi ra là sao... Mà mặt thế nào mà đen vậy?” Soái Lãng an ủi đưa tay ra sờ, lúc này đã không còn chút ác cảm nào với chàng cảnh sát mới vào nghề này nữa, dù sao cũng là người phấn đấu vì lý tưởng và niềm tin, dù hơi ngây thơ thì cũng đáng tôn trọng.

“Ái ái, đừng chạm, bị than ném vào, may là ở đây chứ ở nơi hoang dã thì hôm nay tôi khỏi về.” Tiểu Mộc nghiêng người né: “May nhất là tôi không mặc cảnh phục, chứ nếu không bị người ta đánh cho khiêng ra thật ấy chứ, anh nhìn tổ trưởng Vương kia kìa, người cao lớn là thế mà bị đánh thành cái gì rồi.”

Nằm trên xe cứu hộ là một cảnh sát cao to như con gấu, nhưng lúc này đang phải truyền dịch, miệng lên tục rên rỉ, một mình chiếm tới nửa cái xe, bị người ta chen lấn dẫm đạp mà thành ra như thế đấy.

Soái Lãng an ủi: “Đừng buồn, thiên chức của cảnh sát là đả kích tội phạm, bị chút thương tích là cái gì, đó là vinh quang... Tổ quốc biết công cậu, nhân dân nhớ ơn cậu... Cậu là cảnh sát nhân dân vinh quang.”

Soái Lãng nói khảng phái còn hơn cả cục trưởng cục công an, chỉ có điều Tiểu Mộc xấu hổ chui vào trong xe, làm sao dám nói mình bị mấy nữ đa cấp truy đuổi đánh cho thành thế này. Soái Lãng đang lấy làm lạ vì sao nói vài câu cổ vũ tinh thần mà lại làm người ta xấu hổ như thế, có điều không gọi Tiểu Mộc quay lại, đột nhiên phát hiện Phương Hủy Đình chẳng biết đứng sau lưng mình từ bao giờ, vỡ lẽ, chắc là xấu hổ không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt mỹ nhân.

Soái Lãng chỉ Tiểu Mộc giải thích: “Tôi đang an ủi Tiểu Mộc.”

“Qua đây... Cứ lời gì từ miệng anh nói ra là tôi lại thấy biến vị, anh không thể ngập miệng lại sống yên một chút à?”

Phương Hủy Đình thái độ lạnh lùng, ngoắc ngón tay gọi Soái Lãng đi theo mình, tới nơi gần ngoại vi tuyến cảnh giới, xung quanh không có ai, cô mới hỏi: “Hai tầng dưới có cái gì?”

“Không biết, các chị mở ra là biết rồi, hang ổ tội phạm, tôi sao dám tới thăm dò.” Soái Lãng tỏ ra rất vô tội.

“Đã mở ra rồi, có vẻ lãnh đạo coi trọng lắm: “

“A, thế tôi cũng phải đi xem một chút.”

“Anh tránh xa hiện trường một chút, tôi thấy anh là muốn bệnh rồi... Ra ngoài tuyến cảnh giới đi, nơi này toàn là cảnh sát, anh đi linh tinh làm gì?” Phương Hủy Đình nói một câu rồi không thèm để ý tới y nữa, đi về phía xe chỉ huy.