Q1 - Chương: 154 Thế thiên hành đạo, âm thầm mượn dao. (3)
Vừa mới rồi còn tình ý miên man, chớp mắt đã trở mặt lạnh lùng, như ăn xong quẹt mở, làm Soái Lãng rất buồn bực, chẳng lẽ không nể chút tình xưa nghĩa cũ nào sao?
Quan hệ hai người nóng lên một cách đột ngột, chỉ là cảm xúc nhất thời, làm gì có cơ sở tình cảm nào, đi đột ngột cũng đúng thôi, chỉ là Soái Lãng không thích ứng lắm, xem ra hai người họ cũng chỉ như tình một đêm, xong là hết thôi, mình hơi ảo tưởng rồi.
Thèm vào... Sớm biết như thế lúc ở sân thượng mình làm một trận dã chiến luôn... Lại nhìn Phương Hủy Đình ở xa chỉ chỉ tay ngoài tuyến cảnh giới, cứ như sợ y làm chướng mắt nên đuổi đi vậy, y giơ ngón giữa lên đáp trả...
Lúc này một nhóm cảnh sát xông vào tòa nhà B16, hô hào, chẳng qua mấy lời đã nghe tới nhàm tai, các người liên quan tới hoạt động đa cấp trái pháp, hiện giờ đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng...
Người tập trung ở hiện trường mỗi lúc một nhiều, ngay cả đặc cảnh mặc áo đen cũng tới rồi, Soái Lãng hậm hực ra ngoài tuyền cảnh giới, đừng cùng cư dân vây quanh xem náo nhiệt, biến mất trong đám đông.
Kết thúc rồi, dùng lời rất hài hòa mà nói thì là, tất cả đều ở dưới sự khống chế nghiêm ngặt của cảnh sát, trừ bảy tên nghi ngờ là phần tử cốt cán của tập đoàn đa cấp, lượng lớn nhân viên đa cấp bị chặn ở trong hai gian phòng tầng năm. Từ hành lang cầu thang tới nóc nhà đều là cảnh sát, cả cửa sổ cũng bị cảnh sát dùng lưới thừng chặn lại, thiên la địa võng như thế, anh muốn chết cũng không có cơ hội.
Kết thúc rồi sao? Thực sự kết thúc rồi sao? Tựa hồ còn câu đó chưa giải, mà câu đố này rất ít người biết, mà trong số rất ít đó có Soái Lãng.
Đợi... Chờ đợi... Soái Lãng lẩn khuất trong đám đông hai tay đút túi quần, mặt không còn vẻ cợt nhả thường ngày, hết sức chuyên chú nhìn về phìa tòa nhà B16, có điều y không chú ý tới tầng 5. Đợi rất lâu mà không có động tĩnh như dự kiến xuất hiện, xem thời gian, Soái Lãng có chút nóng ruột.
Đợi, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, đồng hồ đeo tay của Soái Lãng nhích dần tới 10 giờ tối, khi tưởng rằng phải thất vọng rồi thì hai căn nhà ở tầng một sáng đèn, có người đi vào, mắt Soái Lãng sáng lên, nụ cười còn rạng ngời hơn mặt trời xuất hiện trên mặt.
Tiếng hô hào vẫn tiếp tục, người vây quanh chỉ trỏ bàn tán, xe ủa đài truyền hình tới, cảnh sát cho vào trong tuyến cảnh giới, xem ra trên các phương tiện truyền thông lại sắp xuất hiện một phen làm màu của lãnh đạo rồi.
Hiện số cảnh sát xuất hiện trong tiểu khu phải trên 500, thanh thế kinh người, nhìn đâu cũng thấy hai màu xanh đỏ loang loáng của đèn cảnh sát.
Phóng viên phỏng vấn, lãnh đạo tuyên bố mạnh mẽ, cảnh sát đứng nghiêm trang, người dân chỉ trỏ, còn Soái Lãng thì bỏ đi... Đi rất ung dung tiêu sái.
Đi qua mấy tòa nhà dân cư, tới cổng tiểu khu, tìm kiếm xe dân dụng trong rừng xe cảnh sát, tìm hồi lâu không thấy mục tiêu, cho tới khi ra con đường ngoài tiểu khu mới thấy một chiếc Mazda màu trắng. Soái Lãng cúi đầu nhìn vào xe không thấy ai, y co chân đá vài phát, tiếng còi báo động vang lên, y đứng dựa vào chỗ ghế lái chờ đợi.
Rất nhanh có một bóng người to bằng hai người từ bên trong tiểu khu đi ra, nhìn thấy người dựa vào xe mình chạy nhanh tới, vừa chạy vừa thở hồng hộc, không phải làm bộ, mà là thực sự quá béo không chịu nổi gánh nặng.
Đợi hắn chạy tới gần rồi mới nhận ra là người xấu tới không thể nào nhìn nổi, thịt ở hai bên gò má che lấp hết ngũ quan gương mặt, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ kinh ngạc của hắn.
Soái Lãng cười nói: “Nhìn sướng chưa, trưa nay anh mày đã nói là diệt bọn chúng, mày không tin, giờ tin rồi chứ?”
“Vâng, vâng, tin...” Tên béo gật đầu liên tục, nói là tin trong lòng kỳ thực vẫn có vài phần nghi hoặc.
“Tiền đâu, chỉ nhìn cho sướng mà không trả tiền à?” Soái Lãng đưa tay ra, đây mới là mục đích chính cả ngày vất vả thế thiên hành đạo.
À nên giới thiệu một chút chứ nhỉ, tên béo này là Trình Dương, biệt hiệu Trình Quải, trừ béo tới không thể chấp nhận, xấu tới không thể chấp nhận, theo như thương nhân bán lẻ ở khu tây thành phản ánh thì còn một đặc tính nữa là bẩn tính tới thối hoắc thối mù rồi.
Người bán sách còn chút lương tâm thì chí ít có một nửa là bán chính, thương nhân bất lương thi thoảng cũng bán ít bản chính gọi là có tí đàng hoàng, còn Trỉnh Quái trong vài năm bán sách cơ bản không biết bản chính nó là cái quái gì, thứ sách lậu của hắn còn sao chép từ bản lậu mà ra.
Vốn trước kia hắn còn có một cái cửa hiệu bán sách ở Tây Thành, có điều một lần ở huyện phía dưới Trung Châu được cấp sách ôn tập, sách đó đều có mấy trang in sai, mà in hình khỏa thân nữa chứ, làm truyền thông xôn xao, tra một cái tra ngay ra Trình Quải, đóng luôn hiệu sách.
Đóng cửa không lâu, Trình Quải lắc mình một cái từ bán lẻ sách thành bán buôn, thuộc loại càng gặp khó càng dũng mãnh xông lên, không biết mệt mỏi tham gia vào sự nghiệp đạo nhái.
Lúc này ông chủ Trình nhìn Soái Lãng vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi, nhìn tới quên mình, đương nhiên quên luôn cả tiền.
Soái Lãng mất kiên nhẫn đá một phạt làm mông mỡ của hắn rung rinh: “Trình Quải, mày vờ vịt cái gì, bảo mày đưa tiền là chân tay mày tê liệt đấy à?
“Không phải, không phải... Chuyện này, chuyện này...” Trình Dương ôm mông, nửa ngày trời không nghĩ ra phải nói cái gì, mắt mở tròn như không quen Soái Lãng.
À quên, phải nói thêm một câu, kỳ thực hai người quá quen nhau là khác, biết nhau từ thời mặc quần thủng đít kìa.
Mặc dù Trình Quải lớn hơn Soái Lãng 2 tuổi, nhưng qua vài năm nỗ lực ở lại lớp của hắn, hai người thêm một tầng quan hệ, đó là bạn cùng lớp. Rồi sau này trưởng thành, lại có thêm một tầng quan hệ nữa là đồng bọn bán sách lậu.
Đặc điểm chung, đều chả phải công dân lương thiện.
(*) Quải trong khanh mông quải phiến, chỉ lừa đảo bịp bợm ấy.