← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 155 Ăn trong ăn ngoài, lấy lòng hai phía. (1)

Trưa nay Trình Dương nhận được điện thoại của Soái Lãng, Soái Lãng nói muốn dẫn người diệt kho sách ngầm của Hà Lão Bạch ở Tây Thành, Trình Dương nghe cũng không coi là thật. Vào cái thời cùng đi bán sách với nhau, mỗi lần uống say là hai anh em lại bốc phét như thế, diệt Hà Lão Bạch, nhất thống giang hồ, tha hồ mà kiếm tiền. Ai mà ngờ lần này thật rồi, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn thấy có gì không đúng.

Trình Dương cẩn thận hỏi: “ Tao nói này Lừa Đảo, không phải mày muốn lừa tiền trong túi anh mày chứ? Tao thấy bọn họ đang bắt đám thỏ đa cấp tầng trên mà, đụng kho sách của Hà Lão Bạch có liên quan gì tới mày đâu?”

“Mày óc lợn à, sao lại không liên quan tới tao? Tao không sợ nói với mày, chuyện này là do tao tố cáo, người là do tao dẫn tới.” Soái Lãng thấy Trình Dương không tin thì nổi cáu tóm cổ áo hắn: “Mày có ý gì, nuốt lời à? Không phải tao lừa bao nhiêu cảnh sát tới thì sao dọn được cái kho của Hà Lão Bạch, mày tự báo cảnh sát xem có ai quản không? Mẹ nó, lão tử còn chưa đòi mày tiền thuốc men đâu.”

Nói rồi dí cái mặt vì ghẹo gái mà vinh quang bị thương tới làm bằng chứng sắt đá.

Khu Tây Dương tuy là tiểu khu mới xây, nhưng các công trình phụ lại chẳng đầy đủ, đèn đường chỉ lác đác đủ thấy đường thôi, cách vài ba mắt muốn nhìn thấy mặt nhau là không thể.

Trình Dương bật bật lửa lên soi, tức thì hết hồn, cái mặt Soái Lãng bây giờ còn tệ hơn cả mặt hắn: “Lừa Đảo, mặt mày sao thế?”

Soái Lãng tỏ ra đau đớn vô cùng: “Trình Quải, vì giúp mày diệt tên bán sách lớn nhất Thành Tây, tao bị người ta đánh một trận tàn tệ, vừa rồi nếu tao không nhanh chân thì bị đánh nằm liệt giường rồi ... Tao vì anh em không ngại nguy hiểm, thằng chó má mày đã được lợi lại không chịu bỏ xu nào phải không?”

“Không phải, không phải ... Đừng để bụng … Tao, tao, vất vả cho mày rồi.” Trình Dương tay chân luống cuống, chẳng biết phải an ủi ra sao, hoặc nói là không biết lấy tình nghĩa anh em ra mặc cả giảm giá ra sao.

Soái Lãng chỉ cần cử động một sợi lông trên mặt là đoán ra hắn nghĩ cái gì rồi: “Mày định mặc cả hả, buổi trưa đã nói là 2 vạn, một xu cũng không được thiếu, nếu không tao tố cáo luôn cả mày.”

“Này này, không thể nể chút tình huynh đệ nào à, không tình huynh đệ còn tình nghĩa bạn học, không có tình nghĩa bạn học thì tao với mày ít ra còn có cái giao tình mặc quần thủng đít lớn lên cùng nhau mà. Sao mày rắn thế, tao bạc đãi mày bao giờ chưa?”

“Mày đâu phải không biết bây giờ làm ăn khó khăn thế nào, tao bán sách chỉ đắt hơn tiền giấy một chút thôi, có kiếm nổi mấy đồng đâu cơ chứ?” Trình Dương quả thật có ý đó, lôi bài tình cảm ra hát, không dám không trả tiền, mà trả thì lại xót của, mặc cả được đồng nào hay đồng đấy.

Soái Lãng khoanh tay đứng đó chặn cửa xe: “Mày thôi đi, Hà Lão Bạch chiếm nửa lượng tiêu thụ sách ở Tây Thành, lần này bị cảnh sát dọn kho sách, trong vòng hai năm đừng hòng trở mình, cả thị trường sách Tây Thành là của mày rồi, tao dâng cho mày cái bánh to như thế, đừng nói là hai vạn, tới mười vạn cũng đáng.”

“Này này ... Mười vạn ở đâu ra thế, mày tới xẻo thịt anh mày luôn cho rồi ... Giết người đấy à?”

“Đừng có thừa lời, không đưa chứ gì, cảnh cáo mày, nếu mày dám nuốt lời thì tao dám nói dám làm, mày không tin những người này do tao dẫn tới chứ gì? Nếu không tao dẫn họ tới ổ chó của mày nhé?”

Trình Dương trừng mắt lên: “Mày dám à, nếu bắt tao thì mày cũng là đồng bọn đấy, hàng của tao máy bán còn ít chắc?”

“Đồng bọn cũng chia nhiều loại, tao là quân lính sai đâu đánh đó, tao có công tố cáo, đủ xóa tội.” Soái Lãng bị kích thích, giọng bất chấp.

“Chó má ... Thằng chó, mày đúng là thằng chó, anh em ruột mà mày còn ra tay được à?” Trình Dương nổi điên, trừng mắt nửa ngày trời tính toán thiệt hơn, biết vụ mặc cả này không dễ làm rồi, đẩy Soái Lãng ra mở cửa xe.

Soái Lãng ngồi luôn lên ghế sau, Trình Dương ở ghế trước gian nan cúi người lần mò dưới ghế ngồi, sau đó giơ tay ném cho một xấp tiền, chẳng cần đếm, tiền vào tay Soái Lãng ước chừng nặng nhẹ là biết không đủ, vung tay bợp Trình Dương một cái: “Còn nữa.”

“Mai đưa không được à, ai mà có nhiều tiền mặt trên người như thế?” Trình Dương làu bàu.

“Buổi trưa đã giao hẹn rồi cơ mà, mày là lợn sao, không biết đi rút tiền à?”

“Mày lần nào uống say chả bốc phét giúp tao chém Hà Lão Bạch, tao biết thế quái nào được là thật hay giả? Mai gửi vào thẻ cho mày.”

“Ok, khỏi cám ơn, mai tao không nhận được một vạn tao đi tìm mày, thiếu một vạn nữa đấy.” Soái Lãng liếm nước bọt đếm tiền, đút vào túi, cạch một cái mở cửa xe.

Trình Dương thò đầu ra: “Ê đừng đi, hôm qua còn nói mày tấn công cảnh sát cơ mà, sao hôm nay đã mặt chung quần với cảnh sát rồi, chuyện gì thế?”

“Chuyện nhỏ xíu, thích thì đánh thôi, mày quên cha tao làm gì rồi à? Mày không biết cảnh sát thiên hạ là một nhà sao, đều là anh em cả, đánh tiếng một cái là xong, thấy không, tới cả mấy đại đội, lật luôn cả ổ bọn đa cấp. Mày đã bao giờ thấy thế trận lớn vậy chưa? Dám thiếu tiền tao sao sẽ xử lý mày.” Soái Lãng nhảy xuống xe báo vào cửa sổ đe dọa.

Đừng ngạc nhiên, quan hệ mấy anh em bọn họ chính là kiểu như thế đó, thân thì đúng là rất thân, có thể vì nhau mà đổ máu, nhưng khi không khách khí thì càng chẳng nể nang gì nhau, xẻo là cứ xẻo.

Trình Dương nghe cũng tin vài phần, nhưng lại nhớ tới một vấn đề: “Nhưng cha mày không phải đã bỏ mặc mày rồi sao, lại quan tâm rồi à?”

“Bỏ mặc thế nào cũng vẫn là cha, tao có chuyện ông ấy thực sự không đếm xỉa tới được à? Thôi, không tán phét với mày nữa, đây là tin tức nội bộ cảnh sát, mày biết nhiều cũng không có lợi gì đâu, đi bán sách lậu của mày đi ... Thời gian tới cẩn thận chút, đừng đắc ý, thế nào cũng có đợt truy quét.” Soái Lãng thấy suýt lộ tẩy liền vẫy tay cáo từ luôn, may đúng lúc có điện thoại vang lên, nhưng là số lạ, lạ lại quen, ra hiệu cho Trình Dương im miệng.

“Cảnh sát Phương, chị nói đi, còn chuyện gì nữa?  ... À tôi ở ngoài tiểu khu, chuẩn bị về nhà, à ... Biết rồi, tôi tới ngay ... Tra ra bao nhiêu, cái gì, nhưng hơn 20 vạn cuốn sách à .... Tốt tốt tốt, quá tốt ... Không sao, tôi không mệt …”