Q1 - Chương: 156 Ăn trong ăn ngoài, lấy lòng hai phía. (2)
Cú điện thoại này tới quá đúng lúc.
Thực ra nói xong câu "tôi tới ngay" là Soái Lãng đã tắt máy rồi, phần phía sau là y độc thoại, nói xong còn vẫy vẫy điện thoại trước mặt Trình Dương ý bảo mày thấy rồi đấy, làm như mình là cảnh sát công vụ bận rộn: “Mày xem, tao bận tới trốn đi một chút cũng không được, còn phải cùng cảnh sát phá án, giờ cảnh sát mà thiếu tao là thành mù câm điếc ... Thôi, mày về đi. Nhớ, miệng giữ kín vào, đừng ba hoa với ai.”
Lần này đúng là làm Trình Dương choáng váng rồi, vừa có bối cảnh gia đình cảnh sát, lại có sự thực trước mắt. Muốn không tin cũng không được nữa rồi, hắn cảnh giác nhìn quanh: “Này, này tao bảo, chúng ta thương lượng việc này ... mày biết cái chợ sách ở đường Trung Nguyên chứ gì, tao biết cái ổ của chúng nó ở đâu, mày lật cả cái ổ đó, anh cho mày thêm một vạn ... Thị trường này béo, quản lại lỏng ...”
Nói thế nào đây nhỉ, con người không thể có năng lực quá, có năng lực là áp lực sẽ tới ngay, bị cái bộ óc thối tới bốc mùi của Trình Dương làm hết nói, Soái Lãng đùn đẩy: “Mày cứ thanh toán hết tiền trước đi thì chuyện gì cũng có thể thương lược được, cái chợ sách là cái gì chứ, chuyện nhỏ xíu ... Thôi về đi, tao xử lý xong chuyện ở đây rồi chúng ta thương lượng, có tầng quan hệ này của anh em ta, mày sớm muộn gì cũng trở thành thằng bán sách lậu lớn nhất Trung Châu.”
“Được được, anh đợi mày, số còn lại mai sẽ chuyển.” Trình Dương cười toét miệng, cả lời nói kháy của Soái Lãng cũng không để ý nữa.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đúng lúc này mấy tiếng súng từ phía tiểu khu truyền ra, Soái Lãng vừa nghe thấy sợ hãi đứng ngay lại, kinh ngạc không biết xảy ra biến cố gì, quay lại quát lớn: “Ngây ra đó làm gì, cảnh sát nổ súng rồi, hôm nay trọng điểm đả kích thứ gian thương bất lương như mày đấy, còn không mau đi đi, tóm một phạt là mày ngồi tù mọt gông.”
Trình Dương tức thì tỉnh ngộ, chẳng kịp chào một tiếng, lùi xe chuồn luôn.
Soái Lãng gần như là chạy về hiện trường tòa nhà B16, tới nơi mới thở phào, đoán chừng là cảnh sát nổ súng cảnh cáo gây sức ép thôi.
Xem thời gian thì vừa qua mười giờ, người tới hiện trường càng đông, đèn pha công suất lớn chiếu sáng rực một vùng. Trước tòa nhà B16 có đặc cảnh áo đen và cảnh sát chống bạo động tay lắm lăm vũ khí canh giác, đám người đa cấp hai tay giơ lên ôm đầu từ trong tòa nhà đi ra, dù có bị tẩy não tới cỡ nào cũng biết không chống nổi cảnh sát.
Nghe người xung quanh thảo luận thì vốn đám người kia còn ngoan cố cầm cự, nhưng khi cảnh sát nổ súng cùng ném vào quả lựu đạn khói thì đầu hàng rồi.
Mặc dù lúc này người ở hiện trường rất đông, nhưng lại trật tự, đám nhân viên đa cấp bị cảnh sát chia từng nhóm đưa lên xe, bên cạnh là camera của ĐTH ghi lại hiện trường.
Đầu khác nơi ánh đèn sáng rực, một nam một nữ đang phỏng vấn lãnh đạo công an, đoán chừng mai thôi tin tức phía cảnh sát thần tốc xuất kích, phá hủy tụ điểm đa cấp, thêm vào thanh lọc thị trường văn hóa sẽ làm quần chúng nhân dân ngáp lên ngáp xuống.
Đèn ở tầng 1 và tầng phụ đều đã bật sáng, đoán chừng kho sách bẩn sắp phơi bày thiên hạ, thực ra cái kho sách của Hà Lão Bạch ở nơi này cũng lâu rồi, chẳng liên quan gì tới ổ đa cấp. Nếu như không phải Soái Lãng tình cờ phát hiện nơi này có ổ đa cấp, nếu không phải có Trình Quải bỏ tiền thì Soái Lãng cũng chẳng tích cực làm việc nghĩa như thế, có điều giờ đặt tay lên tim mà nghĩ, mình làm không tệ, bọn đa cấp này sa lưới rồi, dù thế nào mà nói cũng là chuyện tốt, đỡ đi rất nhiều người bị lừa.
Thế nên cảnh tượng từng nhân viên đa cấp bị dẫn lên xe làm Soái Lãng sảng khoái khỏi nói, nhìn quanh tìm bóng dáng Phương Hủy Đình, có điều người đông như vậy, tìm không dễ. May là Phương Hủy Đình cũng đứng sau tuyến cảnh giới tìm kiếm y, Soái Lãng vội chạy tới, ai ngờ mừng quá nên quên mất, đây không phải chỗ tùy tiện ra vào.
Một viên cảnh sát tuần tra sầm mặt đẩy một cái thô bạo: “Lùi lại, lùi lạ, không nhìn thấy tuyến cảnh giới à, nói anh đấy.”
Soái Lãng lảo đảo lùi lại.
“Không sao, tôi gọi anh ấy tới đấy.” Bên này vừa ồn ào, Phương Hủy Đình lập tức chạy tới đưa phù hiệu ra đón Soái Lãng vào trong, vừa đi được mấy bước đã trách: “Anh đi đâu thế hả, không tìm anh thì anh lượn lờ trước mặt, tìm anh thì lại chẳng thấy anh đâu.”
“Không phải cô bảo tôi đi à, cô nhìn tôi muốn bệnh, tôi nhìn cô thì thoải mái chắc?” Soái Lãng buông lời khó nghe ngay, vừa rồi bị cảnh sát vừa quát vừa đẩy đã khó chịu, giờ nghe Phương Hủy Đình lạnh lùng chất vấn, không có lấy một câu hỏi han, chẳng thèm nể mặt nữa.
Phương Hủy Đình bất ngờ lắm, trong ký ức của cô, chưa từng có nam nhân nào tỏ thái độ với mình như thế, mặt mày tức thì trở nên khó coi: “Anh nói gì hả?”
Soái Lãng nói thẳng luôn: “Mặc dù quan hệ của chúng ta là lợi dụng lẫn nhau, cô cũng không cần lên mặt với tôi như thế.”
Mặc dù ở thời điểm đặc biệt có thể xảy ra sự kiện đặc biệt, nhưng một bên là thanh niên thất nghiệp còn dính líu tới vụ án, một bên là hoa khôi cảnh sát bao người theo đuổi, hai người sau này e là không có qua lại gì nữa.
Với lại Phương Hủy Đình từ khi trên lầu xuống như biến thành con người khác, sự thay đổi đó làm Soái Lãng khó chấp nhận, chẳng việc phải nhún nhường lấy lòng, dù là tình một đêm chăng nữa cũng là chuyện hai bên cùng thỏa mãn, không cần trở mặt như vậy chứ?
“Anh ...” Phương Hủy Đình rít lên, không ngờ rằng chuyện quá nhiều, Soái Lãng vừa đi một lúc thái độ trở thành ác liệt như thế, nếu không phải xung quanh quá nhiều người thì cô đã cho một cú đá rồi, nén giận nói: “Tôi chẳng thèm tính toán với anh, lãnh đạo của chúng tôi muốn gặp anh ... Gặp lãnh đạo đừng có nói linh tinh.”
Té ra là hai cái nhà kho phát hiện được không chỉ có sách in lậu, còn có băng đĩa, mà trong đó có rất nhiều văn hóa phẩm đồi trụy, đang đợi người cục văn hóa, công thương tới giám định.
Thực ra cần gì giám định chứ, chỉ cần nhìn bìa ngoài chàng trai da đen cơ bắp với hai em gái tóc vàng trong trạng thái không mảnh vải che thân là biết rồi .... Cái thứ này ấy mà có mà nhan nhản, đừng nói nam, kể cả nữ giới, ai dám nói chưa từng xem?
(*) Trình Quải là nhân vật quan trọng sau này đấy, giờ chưa xong màn giới thiệu nhân vật đâu.