Q1 - Chương: 157 Ăn trong ăn ngoài, lấy lòng hai phía. (3)
Soái Lãng nghe Phương Hủy Đình nói mà bất ngờ, tổ công tác bị gạt sang bên, phía cục công an thành phố muốn cùng bên công thương, văn hóa thống nhất lời khai, biến đây thành hành động "Tháng năm đỏ" thanh lọc thị trường văn hóa, là kế hoạch có sẵn phối hợp nhiều bên chứ không phải do quần chúng báo cáo.
Đúng là cái thứ tuyên truyền làm người ta muốn mửa, Soái Lãng bĩu môi.
Động tác bĩu môi này làm Phương Hủy Đình cũng cảm thấy khó ăn nói, chính bản thân cô cũng cảm thấy cực kỳ phản cảm. Là cảnh sát, cô phục tùng an bài của tổ chức, phải chiếu cố tới đại cục, vai trò của tổ công tác còn bị làm nhạt đừng nói tới chuyện xuất hiện cá nhân nào trong chuyện này.
Người tổ chức phải có giác ngộ vì tập thể, nhưng khi nói lời này với người ngoài, không sao tự nhiên được. Đương nhiên đây cũng là an bài của tổ công tác, sợ người biết chuyện phát ra tiếng nói không hài hòa.
Vì thế Phương Hủy Đình lựa chọn câu chữ rất uyển chuyển, ai ngờ nói đi nói lại mà Soái Lãng chẳng có tí phản ứng nào cả, cô đứng lại hạ thấp giọng nói: “.... Anh nghe rõ chưa vậy, hay dở gì thì cũng phải có chút phản ứng chứ?”
“Phản ứng gì bây giờ?” Soái Lãng căn bản không để chuyện này trong đầu.
“Nói cách khác tuyên truyền với bên ngoài đây là hành động thống nhất của các ban ngành, vì vụ án đa cấp và tầng hầm kia kim ngạch rất lớn, xuất phát từ mục đích bảo vệ anh, hi vọng anh hiểu cho.”
“Hiểu chứ, có gì mà không hiểu.”
“Thực sự hiểu chứ?” Phương Hủy Đình không tin, nhưng Soái Lãng thực sự chẳng có chút biểu cảm nào trên mặt.
“Cô xem cô kìa, cô quá coi thường giác ngộ của tôi rồi đấy, ở chuyện này cảnh sát các cô có mục đích cá nhân, còn tôi thì không.” Soái Lãng lắc đầu, rất bình thản: “Tiểu Mộc luôn nói tôi thiếu trách nhiệm đạo đức, tôi nghĩ trong lòng cô, tôi cũng là kẻ như vậy, có điều đem so ra, tôi còn hơn cảnh sát các cô một chút, nên với tôi chẳng sao cả, cho nên tôi hiểu chứ.”
Có điều ẩn dưới bề ngoài chẳng mảy may động lòng kia của Soái Lãng là, hư danh đều là mây bay gió thoảng, ca ca đây muốn lợi ích thực tế cơ, tiền mới ấm vào thân được chứ mấy cái tờ giấy khen ra hiệu photo bỏ ít tiền muốn bao nhiêu cũng được thì tác dụng quái gì.
Phương Hủy Đình sao mà biết được Soái Lãng giở trò, nhưng cô tuyệt đối không tin cái đạo đức trách nhiệm mà y nói: “Anh lên cơn gì thế, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Thực sự không hiểu à, cái ổ đa cấp này tồn tại mấy năm rồi, tôi nói cho cô biết, khẳng định có người mặc cái đồng phục giống cô biết, nói không chừng còn ăn chia hoa hồng trong đó, cái nhà kho kia cũng nhiều người biết lắm, nghe nói của một ông chủ rất giàu, dựa vào bán đồ các cô tra ra mà phất lên...”
“Người như thế và nơi như thế có thể phát triển thành quy mô hớn thế này, nếu không có hai cảnh sát nhỏ chẳng hiểu cái gì đánh bừa đánh bậy phát hiện ra thì sẽ còn tiếp tục phát triển...”
“Vậy tôi hỏi cô, trong sự kiện này ai có đạo đức và trách nhiệm hơn tôi? Bọn đa cấp bất lương? Bọn buôn đồ nhái thiếu đạo đức? Quần chúng xung quanh làm lơ không tố giác? Hay là cảnh sát bao che cho bọn chúng?” Soái Lãng nói câu này không hề có hàm ý mỉa mai, đơn thuần là trần thuật một sự thật, chính vì thế càng không đáp lại được: “Những thứ đó tôi đều biết hết, cô nghĩ có gì tôi không hiểu?”
Phương Hủy Đình giờ mới nghe ra chút mùi vị trong đó, tên này té ra biết hết, nói ra chuyện này thực sự là vô ý, nếu như là báo lên từng tầng một, rồi nhiệm vụ hạ xuống từng cấp, e là chẳng có thu hoạch gì.
Chỉ là nói loại người như Soái Lãng rốt cuộc có đạo đức trách nhiệm hơn cả cảnh sát làm có hết sức khó chịu, nhìn y từ góc độ nào cũng thấy một kẻ bụng đầy thứ xấu xa, vậy mà cô không bẻ gãy được lý lẽ méo mó của y: “Được, coi như giác ngộ của anh cao... Đi đi, trong chiếc xe AE***32 ấy, tổ trưởng Đồng sẽ nói chuyện với anh.”
Soái Lãng đi theo hướng Phương Hủy Đình chỉ tới trước xe, gõ gõ cửa sổ, lên xe, nói chuyện với phó cục trưởng Lô Khải Minh và chính ủy Đồng Huy.
Đội ngũ áp giải lần lượt rời đi, tổ công tác, chi đội trị an, đại đội chống bạo động cùng đồn công an Tây Dương Thụ chia ra một bộ phận ở lại, tiếp theo đây sẽ là công tác lấy lời khai, mọi thứ đi vào hồi kết. Những chuyện này không cần Phương Hủy Đình nhọc công, các đơn vị sẽ tranh nhau xử lý, để có một phần khi thưởng công.
Mấy chuyện đó đã quá quen thuộc rồi, đã chẳng còn lạ gì nữa, nhưng bây để một người không khác gì lưu manh nói ra, khiến Phương Hủy Đình nghe kiểu gì cũng chướng tai...
Có điều nghĩ kỹ thì, bất kể là phía hình sự hay dân sự, để những tên đội phạm đó tồn tại và phát triển tới quy mô nguy hại, chẳng lẽ không có tí trách nhiệm nào sao? Chắc chắn có chuyện chấp pháp bất lực thậm chí là làm trái pháp luật, vậy ai phải thanh toán hóa đơn cho loại đạo đức trách nhiệm này đây?
Soái Lãng lý giải, thế nhưng Phương Hủy Đình lại không, suy nghĩ rất lâu mới thấy Soái Lãng từ trên xe đi xuống, con người như thay đổi hẳn, đầu cúi gằm như mất hết sinh khí.
Buồn bực nãy giờ, Phương Hủy Đinh rốt cuộc tóm được cơ hội, đi nhanh tới vài bước, cười trên đau khổ của người khác.
“Vừa rồi còn cao thượng lắm cơ mà, sao thế, giờ không cam lòng à? Nói cho anh biết, làm không công, không có phần thưởng đâu.”
Soái Lãng nghiến răng hung dữ, bộ dạng như muốn đánh người làm Phương Hủy Đình giật mình: “Tôi thèm vào, cái phần thưởng chẳng đủ nhét kẽ răng của cảnh sát thì báu bở gì? Con mẹ nó, là đứa khốn nào nghĩ ra cái trò gọi cha tôi đến thế? Coi tôi là học sinh tiểu học à? Xảy ra chút chuyện còn báo cho phụ huynh? Có biết tính khí cha tôi không tốt không? Nếu ông ta đánh tôi một trận, tôi đi đâu mà cáo trạng?”
Phương Hủy Đình dở khóc dở cười nhìn Soái Lãng nổi giận, đồng thời cũng không hiểu y, cái thứ quỷ gây chuyện không sợ trời không sợ đất kia lại sợ cha?
Lúc này hai vị lãnh đạo cũng xuống xe làm Soái Lãng phải nuốt giận vào trong, xem ra cuộc nói chuyện không tệ, Đồng Huy cười ha hả đưa chìa khóa xe cho Phương Hủy Đình, an bài cô đưa Soái Lãng về tổ công tác, nghỉ trong nhà chiêu đãi cục công an để bảo vệ, dù gì y cũng là nhân chứng quan trọng, tuy sẽ không công bố ra ngoài.
Hai vị lãnh đạo lại vỗ về Soái Lãng một phen, một biểu dương thanh niên tốt, một khen ngợi đồng chí tốt, hết lời nói y hiểu đại thể, có tiền đồ, chung quy lại do người cha làm cảnh sát được Đảng giáo dục nhiều năm, được tổ chức bồi dưỡng nhiều năm, kết quả rõ ràng, di truyền tới đời sau...
Hai cảnh sát già khen ngợi làm Soái Lãng thấy dạ dày đau mặt thì rát, rối rít cáo từ lên xe, ngay cả Phương Hủy Đình cũng chẳng hứng thú mà để ý nữa.