← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 158 Có yêu có hận, tình cha như núi. (1)

Cha với Soái Lãng là một người quen thuộc mà xa lạ.

Có rất nhiều chuyện dù trưởng thành rồi trong lòng Soái Lãng cũng không sao quên được. Ví như nhớ hồi nhỏ cả nhà ba người đi cái xe đạp cũ, cha đạp xe, mẹ ở phía sau, con ở phía trước, cả nhà tới bên Hoàng Hà câu cá. Khi đó mặt trời rực rỡ cùng với tiếng cười vui vẻ, gần như đóng băng trong ký ức Soái Lãng thành bức tranh hạnh phúc vĩnh viễn.

Thời đó Soái Lãng rất thuần khiết, một đứa bé sống trong hoàn cảnh hạnh phúc, tất nhiên luôn thuần khiết vô tư lự.

Về sau xảy ra rất nhiều chuyện, đứa bé ngây thơ không hiểu được vì sao cha mẹ lạnh nhạt rồi cãi vã không ngừng, vì thế ký ức biến thành người cha nghiêm khắc thường mang theo đứa con chưa hiểu chuyện, qua lại tuần tra đường sắt.

Vì thế ký ức hạnh phúc khóa chặt trong lòng, biến thành cái phòng trực ban lạnh băng bốn mặt là kính, thường xuyên nhìn thấy cha nổi trận lôi đình bắt nghi phạm về, thấy rất nhiều cảnh máu me thương tâm, đó là người vô tội bị lừa hoặc bị cướp....

Một đứa bé phải tận mắt chứng kiến va chạm giữa thiện và ác một cách trực tiếp tàn nhẫn nhất, tàn phá tư tưởng non nớt của nó.

Sau đó nữa cuộc hôn nhân của cha mẹ đi tới hồi kết, hạnh phúc cũng đi tới hồi kết.

Cứ nói trên đời này không ai thương con bằng cha mẹ, nhưng một người mẹ vứt bỏ gia đình, một người cha ngày một sa sút, chỉ biết dùng nắm đấm đòn roi thô bạo giáo dục, Soái Lãng chẳng cảm nhận được chút tình thương cha mẹ nào.

Mẹ đi rồi, chỉ còn lại người cha nếu không mệt mỏi thất thểu trở về nằm vật ra giường ngủ, thì cũng hai mắt đỏ ngầu say khướt mà về... Cha không quan tâm không có thời gian tất nhiên không hiểu được con, con còn nhỏ chẳng hiểu được cha.

Mình có hận ông ấy không?

Hận, Soái Lãng hận vô cùng, sơ trung ở KTX, cao trung ở KTX, khi người cha bôn ba bên ngoài biết con trai trốn học, uống rượu, hút thuốc đánh nhau, bị bắt vào đồn công an, cách giáo dục duy nhất là còng lại, dùng thắt lưng, hoặc nổi điên tay chân đấm đá. Nhiều khi đánh cho Soái Lãng phải trốn nhà mà đi, cha y tìm lại, nhốt lại, sau đó cô độc khóc một mình.

Soái Lãng nhìn thấy cha khóc rất nhiều lần, muốn hận cũng không hận nổi.

Duy nhất oán hận là người mẹ kế khiến trên mặt cha lại xuất hiện nụ cười, cho dù Soái Lãng thấy mình không nên như thế, nhưng không thể tránh khỏi sinh ra oán hận, hận nữ nhân kia cướp đi chút tình cảm cuối cùng của cha với mình, dù tình cảm đó đổi bằng đau đớn của đòn roi.

Soái Lãng đột nhiên thấy mắt cay xè, bị đuổi ra khỏi nhà, ngủ lăn lóc ngoài đường như con chó hoang, bị người ta khinh thường, bị người ta xỉ nhục, bị người ta đánh đập, bị người ta lừa gạt...

Một mình vùng vẫy sinh tồn trong cái thành phố tàn khốc, chịu khổ, chịu cực, chịu đau, chịu thương, cũng từng cô độc ôm gối khóc một mình, nấp vào một chỗ không ai biết liếm láp vết thương...

Tất cả những thứ đó chẳng là gì cả, vì tuổi thơ của y cũng trải qua nhiều rồi, chai sạn rồi... Chỉ có điều mỗi khi Tết đến nhà nhà đoàn tụ, Soái Lãng chỉ có một mình, chỉ biết uống, uống cho tới say khướt ép mình quên đi tất cả.

Nhưng quên được sao?

Nếu quên được thì đã không cần tới rượu làm gì nữa rồi.

Xe đi vào thành phố, suốt dọc đường Phương Hủy Đình chú ý tới biểu hiện quái dị của Soái Lãng, cô cố tình giảm tốc độ.

Phố xá phồn hoa, ánh đèn xanh đỏ, người đi bộ tấp nập, dòng xe tựa biển, tất cả thật mỹ hảo, khác hoàn toàn với chuyện xảy ra ở thôn Tây Dương Thụ. Soái Lãng lặng lẽ nhìn thế giới ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ thêm cô độc, nhiều lần Tết đến, cũng không khỏi nhớ nhà, nhớ cha... Cuối cùng nhịn được không về, không phải vì hận, mà vì không muốn phá hỏng cái gia đình hoàn toàn mới đó, không muốn mang thêm nỗi buồn cho người cha vừa mới vực dậy từ trong sa sút.

Vì con trai ông tới giờ vẫn là một đứa lông bông chẳng ra gì.

Khịt mũi một cái, Soái Lãng dùng ống tay áo tiêu diệt giọt nước mắt vừa mới xuất hiện, cái cảm giác đó mặc dù rõ ràng, nhưng không còn quá mãnh liệt như ban đầu. Có lẽ thời gian sẽ làm phai mờ tất cả thôi, giống như y đã không nhớ nổi hình bóng của mẹ nữa.

Đột nhiên trước mắt hoa lên một cái, Soái Lãng thất kinh, Phương Hủy Đình vừa rụt tay về, trong tay cầm túi giấy ăn, muốn đưa cho Soái Lãng, y bực mình: “Cô đưa tôi cái này làm gì?”

“Đề phòng thôi mà, nghe nói anh và cha anh đã hai năm không gặp rồi, có thể nói cho tôi biết vì sao không?”

“Không.”

Phương Hủy Đình cười khúc khích, giờ chỉ còn lại hai người, chị Phương tính tình cởi mở thấu tình đạt lý lại quay về, có lẽ do đã nhận thức Soái Lãng sâu thêm một phần, cô kiếm đề tài: “Soái Lãng, đừng trầm mặc thế, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười nhé?”

“Tủy tiện.” Soái Lãng không mấy khi nói ít như vậy, ngồi dựa vào ghế lười nhác như mèo bệnh.

“Có một mỹ nữ, ừm.... “ Phương Hủy Đình dừng lại, thấy không thu hút được sự chú ý của Soái Lãng, đi thẳng vào chủ đề: “Mỹ nữ này kết hôn rồi, sau đó lại ly hôn, cô ấy cảm thấy đau lòng, buồn bã, như cả thế giới này vứt bỏ mình.”

“Hả? Cô từng kết hôn rồi à?” Soái Lãng kinh ngạc nhổm dậy nhìn Phương Hủy Đình từ trên xuống dưới.

“Không phải tôi, tôi nói tới mỹ nữ khác... Nghe chuyện cười mà anh cũng liên tưởng tơi tôi được, anh hay thật đấy.” Phương Hủy Đình mắng một câu, tiếp tục kể: “Có một lần tình cờ cô ấy gặp được Thượng Đế, Thượng Đế nói thỏa mãn hai nguyện vọng của cô ấy, vì vậy mỹ nữ nói với Thượng Đế, hãy đánh cho chồng cũ của tôi một trận thật tàn tệ, sau đó đưa nam nhân yêu thương tôi nhất tới trước mặt tôi... Anh biết về sau xảy ra chuyện gì không?”

Mất hứng, chả có tí buồn cười nào, Soái Lãng trả lời qua loa: “Nữ nhân đó thật ác độc, ly hôn rồi còn muốn đánh người ta làm gì?”

Phương Hủy Đình hừ một tiếng: “Sai rồi, con người anh thật vô vị... Câu chuyện phát triển thế này, Thượng Đế thỏa mãn nguyện vọng của cô ta, sau đó mỹ nữ phát hiện người xuất hiện trước mặt mình là chồng cũ bị Thượng Đế đánh thâm tím mặt mày.”

“... Cô định nói với tôi, yêu và hận là ngang bằng chứ gì?” Câu chuyện chẳng làm Soái Lãng bất ngờ, nhưng em gái này không thẹn là người học tâm lý học, nhận ra tâm thái của mình bây giờ.

“Đúng rồi, yêu càng nhiều, hận càng sâu, phó tổ trưởng Đồng nhờ tôi khuyên anh, chuyện này thực ra không liên quan tới tôi, lần này chống cướp của lừa đảo, trọng điểm là đường sắt, khó tránh khỏi phải hợp tác với họ phá án. Phó cục Lô cũng có chút lòng riêng, muốn chuyên gia chống lừa đảo là cha anh chỉ đạo tổ hành động... Cho nên phó tổ trưởng Đồng muôn lấy anh làm điểm đột phá.  Tôi nghe nói cha anh vừa biết chuyện này liền từ xa chạy tới...” Phương Hủy Đình dừng lại một chút, dò hỏi: “Anh cũng nhớ ông ấy phải không?”

“Nhớ quái gì?” Soái Lãng lại khôi phục bộ dạng mèo bệnh: “Chuyện cười gì mà nhạt thếch, chả buồn cười chút nào, đây là chuyện cười tệ hại nhất tôi từng nghe.”

“Anh tự lừa bản thân rồi.” Thanh quan khó quản việc nhà, Phương Hủy Đình thở dài, chuyện này cô chẳng thể giúp được gì hơn.